Review sách
Review sách CHA MẸ ĐỘC HẠI (Hằng Trần)
TÔI ĐÃ KHÓC khi đọc cuốn sách này và tin rằng những ai có trải nghiệm tổn thương thời thơ bé cũng đều phản ứng giống tôi khi lật giở từng trang sách này.
“Nếu tôi phải chọn giữa việc bị bạo hành tinh thần và thể xác, tôi sẽ luôn chọn bị đánh đập. Anh có thể nhìn thấy vết thương, ít nhất người ta còn thương cảm cho anh. Còn với lời nói ấy hả, nó chỉ khiến mình phát điên. Các vết thương là hoàn toàn không nhìn thấy được. Không ai màng quan tâm đến. Các vết thương trên thân thể liền sẹo nhanh hơn gấp nhiều lần so với những lời lăng mạ và sỉ nhục”, trích trong sách.
Bản thân là nạn nhân bị bạo hành thể xác lẫn tinh thần suốt nhiều năm, tôi nhìn thấy mình trong rất nhiều trang sách của Cha mẹ độc hại, và đã phải nhiều lần tự mình vượt qua chứng trầm cảm. Tôi không muốn trở thành ác quỷ, không muốn mỗi khi mình cáu giận sẽ dùng bạo lực với người xung quanh, ảnh hưởng của những trải nghiệm tổn thương từ bé tới lớn. Do vậy, cuốn sách thực sự là vị cứu tinh. Cuốn sách giúp nhìn nhận rõ được nhiều tình huống mà cha mẹ được cho là độc hại, còn con cái là nạn nhân. Trong cuốn sách cũng đề cập đến nhiều chuyện mà đọc thực sự rùng mình về việc cha mẹ lạm dụng tình dục, loạn luân với trẻ nhỏ.
Tôi cũng rất đồng tình với nhận định của cuốn sách rằng: “Việc đánh đập chỉ chứng minh được tính ngăn chặn tạm thời, và chúng tạo nên trong lòng đứa trẻ những cảm giác mãnh liệt về sự tức giận, ảo tưởng được trả thù và căm ghét bản thân. Khá rõ ràng là những tổn thương thường xuyên về tinh thần, cảm xúc và cơ thể gây ra do sự ngược đãi thân thể vượt xa mọi thứ lợi ích tạm thời nó có thể mang lại”.
Thật may, cuốn sách cũng giúp chữa lành những tổn thương sâu sắc của những đứa trẻ bên trong chúng ta – nạn nhân của cha mẹ độc hại. Tôi tin là cuốn sách đã mở ra chương mới cho cuộc đời của rất nhiều người. Chúng ta sẽ cần trải qua rất nhiều bài tập để chữa lành bản thân và tôi cũng định đọc lại cuốn sách lần 2 để thẩm thấu được nhiều hơn. Tuy nhiên, điểm trừ của cuốn sách là phần nêu tình huống và giải pháp thì cách nhau khá xa, đọc mãi mới tới nên hơi sốt ruột.
Một điều đáng buồn là sau khi đọc cuốn sách, tình cờ thấy một topic hơi liên quan, tôi đã bày tỏ quan điểm phản đối cách giáo dục bằng đòn roi thì bị cộng đồng mạng chửi vuốt mặt không kịp bằng những lời lẽ lăng mạ, nạt nộ. Họ nói giáo dục trẻ bằng đòn là rất có giá trị giáo dục, rằng nên cảm ơn bố mẹ vì đã cho đòn roi, đã dạy họ biết sợ. Trong số 100 comment chửi thì chỉ có 2-3 người đồng tình với tôi về việc giáo dục không đòn roi. Thật sự đáng buồn và bảo sao mà báo chí, các chương trình hỗ trợ trẻ em luôn liên tục phải tiếp nhận những câu chuyện trẻ nhỏ bị bạo hành, ngược đãi. Bố mẹ chưa từng nghĩ khi đánh con, bản thân tay bố mẹ cũng đau sao? Đánh con hay nhục mạ con bằng lời nói chỉ làm trẻ xa cách bố mẹ hơn mà thôi.
Nếu bậc làm cha làm mẹ thực sự quan tâm tới con thì hãy đọc thử cuốn này và chứng kiến các tổn thương mà con mình đã hứng chịu khi cha mẹ lựa chọn đòn roi, nhục mạ bằng lời nói, ngược đãi để “giáo dục”. Mong cha mẹ thấy mình cần thay đổi, để trở thành cha mẹ tốt, để nuôi ra một thế hệ người lớn có ích, luôn yêu mến cuộc sống.
Trích đoạn đáng chú ý từ cuốn sách: ”
Cho dù con cái trưởng thành của cha mẹ độc hại bị đánh đập hoặc bị bỏ lại một mình quá nhiều, bị lạm dụng tình dục hoặc bị đối xử như những kẻ ngốc, hay việc bao bọc quá mức khiến chúng hầu như đều phải chịu những triệu chứng tương tự như: lòng tự trọng bị tổn thương, dẫn đến hành vi tự hủy hoại bản thân. Bằng cách này hay cách khác, hầu như tất cả họ đều cảm thấy vô giá trị, không đáng tin cậy và không thỏa đáng.
Không chỉ mối quan hệ như vậy gây tổn hại, mà những đứa trẻ trưởng thành mang gánh nặng tổn thương tâm lý này trong suốt cuộc đời của chúng và khi điều đó xảy ra, nó ngăn cản chúng xây dựng hình ảnh bản thân lành mạnh, tích cực, do đó làm mất sự tự tin cũng như giá trị bản thân.”