Hoàng Tử Bé - Antoine De Saint-Exupéry - Chương 2
Như vậy đó, tôi đã sống một mình, chẳng có ai thật sự chuyện trò, cho đến một hôm tôi hỏng máy bay trong sa mạc Sahara cách đây sáu năm. Có cái gì trong máy vỡ. Nhưng vì tôi đi một mình, không thợ máy, không hành khách, tôi bắt đầu cố chữa cho được ca hỏng khó khăn này. Đối với tôi, đây là một việc sống chết. Phải dè lắm tôi mới đủ nước uống tám ngày.
Buổi tối đầu tiên, thế đấy, tôi ngủ trên mặt cát, mọi vùng có người ở đều cách một nghìn dặm. Tôi còn trơ vơ hơn nhiều so với kẻ đắm tàu ở trên bè giữa biển cả. Vậy mà các bạn tưởng tượng, tôi ngạc nhiên biết bao khi, mờ sáng hôm sau, có một giọng nói nhỏ nhẻ, lạ lắm, đánh thức tôi dậy. Giọng ấy nói:
– Ông làm ơn… ông vẽ giúp tôi một con cừu!
– Hả?
– Vẽ giúp tôi một con cừu…
Tôi bật lên như bị sét đánh. Tôi dụi mắt. Tôi nhìn kĩ. Tôi thấy một cậu bé hết sức dị thường đang nghiêm trang nhìn tôi. Đây, bức chân dung đẹp nhất mà về sau tôi vẽ được về cậu bé ấy:
Nhưng bức vẽ của tôi hẳn là còn kém đẹp hơn người mẫu rất nhiều. Lỗi đâu phải tại tôi. Tại người lớn mà tôi nản lòng trong sự nghiệp hội họa, vào lúc lên sáu, và tôi chẳng học vẽ một tí nào hết, ngoài các con trăn, nhìn bên ngoài hay bổ dọc.
Mắt tròn xoe kinh ngạc, tôi nhìn hình người hiện ra trước mắt. Các bạn chớ quên rằng lúc bấy giờ tôi đang cách mọi vùng có người ở là một nghìn dặm nhé. Thế mà cậu bé của tôi không có vẻ gì là bị đi lạc cả, cũng không chết nhọc, chết đói, chết khát, chết sợ. Em không có bộ tịch gì của một đứa bé bị lạc giữa sa mạc, một nghìn dặm cách mọi nơi có người ở. Sau cùng, mở được cái miệng tôi hỏi:
– Nhưng… em đang làm cái gì đây?
Thế là em lặp lại câu lúc nãy, rất dịu dàng, như đó là một điều rất hệ trọng:
– Ông làm ơn… hãy vẽ giúp tôi một con cừu.
Khi rõ ràng là bí ẩn quá rồi, ta không dám không tuân theo. Đang bị tai nạn có thể chết, lại ở một nghìn dặm cách mọi nơi có người, lời yêu cầu đối với tôi lại hết sức vô lí, tôi đành rút từ trong túi ra một tờ giấy và một cây bút máy. Nhưng tôi liền nhớ ngay rằng mình đã chỉ học môn địa lí, môn sử, môn toán và môn ngữ pháp nhiều nhất, nên tôi nói với cậu bé (tôi hơi khó chịu) rằng tôi không biết vẽ. Em trả lời tôi:
– Không hề gì. Ông vẽ cho tôi một con cừu.
Vì tôi chưa hề vẽ một con cừu nào, nên tôi vẽ lại cho em một trong hai bức hình duy nhất mà tôi có thể vẽ. Hình con trăn bụng kín. Tôi ngạc nhiên nghe cậu bé trả lời:
– Không! Không! Tôi không thích con voi trong bụng con trăn đâu. Con trăn nó thật là nguy hiểm, mà con voi thì kềnh càng quá! Ở quê tôi, voi bé tẹo kia. Tôi cần một con cừu. Vẽ cho tôi một con cừu!
Thế là tôi vẽ. Em nhìn chăm chú, rồi nói:
– Không, con ấy ốm quá rồi. Ông hãy làm con khác.
Tôi vẽ:
Cậu bạn tôi mỉm cười dễ thương, giọng khoan dung:
– Ông nhìn xem… không phải cừu, nó là dê. Nó có sừng mà…
Tôi liền vẽ lại bức vẽ một lần nữa. Nhưng bức này cũng bị bác như những bức trước:
– Con ấy nó già quá. Tôi muốn một con cừu sống được lâu cơ.
Không có đủ kiên nhẫn, vì tôi sốt ruột muốn bắt tay vào việc tháo ngay cái máy, thế là tôi nguệch ngoạc bức vẽ này.
Và tôi nói to:
– Cái này là cái hòm. Con cừu em thích nó ở trong đó.
Nhưng tôi hết sức kinh ngạc thấy khuôn mặt của vị giám khảo trẻ tuổi của tôi sáng rỡ lên:
– Đúng là tôi muốn như thế này đây! Với con cừu này, có cần nhiều cỏ không ạ?
– Sao em hỏi thế?
– Vì căn nhà tôi, nó bé tí tẹo mà…
– Chắc là đủ, em ạ. Con cừu tôi cho em cũng chỉ bé tí.
Em cúi đầu xuống bức vẽ:
– Chẳng bé quá đâu… Ôi! Nó ngủ rồi đây này!
Và thế đấy, tôi làm quen với hoàng tử nhỏ.