Sổ Tay Nhà Thôi Miên 1 - Cao Minh - Không
“Đúng vậy, trước đây tôi chưa từng mở phòng khám, cũng chưa từng hợp tác với bất cứ ai.” Anh ta nói, vẻ bình tĩnh, thản nhiên.
Tôi: “Ồ… Vậy sao anh lại hứng thú với tôi? Sao anh biết chúng ta có thể làm việc ăn ý với nhau để chèo chống kinh doanh phòng khám?”
Anh ta cười: “Tôi không bao giờ nhìn nhầm người đâu, tôi nhìn người rất chuẩn.”
Tôi: “Từ góc độ tâm lý học, anh nói thế nghe thật thiếu chuyên nghiệp…”
Anh ta gật gật đầu ý đồng tình: “Vô cùng thiếu chuyên nghiệp.”
Tôi: “… Ừm, tôi vẫn chưa nói hết. Có thể từ góc độ chuyên ngành anh đã biết được điều gì đó, thôi thúc anh đưa ra quyết định này, nhưng anh không nói.”
Anh ta có vẻ rất vui: “Anh có năng lực phân tích thế này chứng tỏ tôi không nhìn nhầm người, đúng chứ? Mà anh đoán đúng rồi đấy, tôi đã nhìn ra một số tố chất mình còn thiếu ở anh, vì vậy tôi mới cảm thấy chúng ta rất thích hợp làm cộng sự.”
Tôi: “Ừm… Cảm ơn lời khen, có thể dẫn chứng rõ ràng hơn không? Tôi không muốn nghe anh khen ngợi, tôi cần phán đoán một chút xem anh nói có chính xác không. Có thể thứ anh nhìn thấy chỉ là dấu hiệu giả, khi tiếp xúc với người lạ hoặc người không quá thân quen, chúng ta thường đeo một lớp mặt nạ mà.”
Anh ta gật đầu, nghiêng người về phía trước, chạm hai đầu ngón tay vào nhau, nhìn tôi: “Tôi là kiểu người nhìn khá hoạt bát nhưng lại tiêu cực bi quan, vì vậy trong đa số trường hợp, tôi đều dùng thái độ lạc quan để che giấu. Còn anh, nói chung không điềm tĩnh như tôi, tuy bề ngoài hoàn toàn trái ngược, vẻ điềm tĩnh bên ngoài đã vạch trần anh là người thiếu tự tin về sự ổn trọng của bản thân. Nhưng không quan trọng, quan trọng là anh ý thức được vấn đề của bản thân, đồng thời tìm ra phương thức hay để xử lý, điều này tôi không làm được. Có thể tôi biết nhiều hơn anh một chút, đa dạng hơn một chút, nhưng khi phải giải quyết vấn đề, đặc biệt các vấn đề phát sinh, anh chắc chắn sẽ xử lý tốt hơn tôi. Dù gặp chuyện ngoài ý muốn anh sẽ không thể hiện ra, đây là kết quả sau khi anh đã tự khắc chế được. Tố chất này tôi không có. Vì biết khá nhiều nên khi xảy ra sự việc ngoài dự liệu, tôi thường hơi lúng túng – tôi vẫn tự cho rằng tôi đã rất cẩn thận chặt chẽ rồi, vậy mà lại xuất hiện vấn đề… Anh hiểu ý tôi chứ?”
Tuy không rõ anh ta phân tích bản thân mình có chính xác hay không, nhưng cách anh ta quan sát và phân tích về tôi lại rất chuẩn xác. Vì vậy, tôi gật đầu.
Anh ta nhìn tôi mỉm cười: “Anh xem, là vậy đấy, chẳng phức tạp chút nào, đúng không? Tôi đã nói với anh rồi mà.”
Tôi buộc phải đánh giá lại lần nữa người đang đứng trước mặt mình, anh ta khiến tôi cảm thấy kinh ngạc.
Anh chàng kỳ lạ này khoảng hai tiếng trước bắt đầu du thuyết, muốn tôi trở thành cộng sự của anh ta, anh ta dự định mở một phòng khám tâm lý bao gồm liệu pháp thôi miên. Ban đầu tôi không quan tâm lắm, trong suốt những năm làm trợ giảng tại trường, có quá nhiều bạn học và bạn cùng ngành đã đề nghị tương tự như vậy với tôi, chẳng hiểu sao tôi đều không hứng thú, vì vậy luôn nhất mực khéo léo từ chối. Có điều, anh chàng trước mặt lại khiến tôi ít nhiều lung lay. Không chỉ vì những điều anh ta nói, mà còn bởi cảm giác của tôi về anh ta – không thể nói rõ ràng, nhưng tôi cảm thấy nếu hợp tác với anh ta có lẽ sẽ rất thú vị, biết đâu lại gặp được nhiều trường hợp hay ho. Đó sẽ là những việc trước đây tôi chưa từng tiếp xúc, dẫu tôi không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Thực tế tôi chưa từng nghĩ lại tồn tại người tính cách thú vị như vậy. Một mặt, anh ta nhìn chẳng khác nào cậu bé to xác, có tính cách thành thật, rõ ràng mà người lớn thường thiếu; mặt khác, anh ta lại có khả năng quan sát nhạy bén cùng năng lực phân tích đáng sợ, chỉ những người suy nghĩ tinh tế mới sở hữu năng lực này. Bước đầu phán đoán, tôi cho rằng anh ta là người có cuộc sống đơn giản nhưng tính cách lại rất phức tạp, còn sở hữu thiên phú đáng kinh ngạc mà tôi không có – tôi muốn nói về phương diện tâm lý học.
Tôi nghĩ ngợi: “Vậy ngoài những điều anh vừa nói ra, còn gì khác nữa không?”
Anh ta chẳng cần suy nghĩ: “Còn chứ!”
Câu trả lời thẳng thắn càng khiến tôi ngạc nhiên: “Ồ… ví dụ?”
Anh ta: “Tôi không có khả năng thôi miên, còn anh thì có.”
Tôi: “Tôi… không định hỏi chuyện này.”
Anh ta: “Ồ? Ừm… Vậy thì hết rồi, nhưng…”
Tôi: “Sao cơ?”
Anh ta: “Tôi muốn hỏi anh có dự định tiếp tục làm trợ giảng không? Anh không muốn thử à? Biết đâu sẽ có nhiều trường hợp hơn cho anh tham khảo, những kiến thức anh không thể học được trong sách hay lý thuyết? Biết đâu anh sẽ được trải qua những chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng, biết đâu từ đây cuộc đời anh sẽ thay đổi?”
Tôi yên lặng một lúc lâu rồi mới nói với anh ta, tôi cần cân nhắc lại.
Anh ta gật đầu, bắt đầu chuyển sang tán gẫu đủ các chủ đề trên trời dưới biển.
Một tuần sau, chúng tôi gặp lại nhau ở quán cà phê đó. Tôi không còn do dự nữa mà trực tiếp cho anh ta câu trả lời khẳng định.
Sau khi nghe câu trả lời, khóe miệng anh ta cong lên ý cười, anh ta đưa tay ra: “Cộng sự?”
Tôi gật đầu, cũng đưa tay ra: “Đúng vậy, cộng sự.”
Nhớ lại, chuyện này đã năm năm rồi.