Tam Thể - Lưu Từ Hân - Chương 1
Uông Diểu cảm thấy nhóm bốn người đến tìm anh quả là một tổ hợp kỳ lạ: hai cảnh sát và hai quân nhân, nếu hai quân nhân kia là cảnh sát vũ trang thì cũng bình thường, nhưng đây lại là hai sĩ quan lục quân.
Vừa gặp mặt, Uông Diểu đã không có thiện cảm với hai viên cảnh sát. Thực ra, người trẻ tuổi mặc cảnh phục kia cũng ổn, cử chỉ rất lịch thiệp, nhưng cái tay mặc thường phục thì thật đáng ghét. Gã cao lớn thô lỗ, mặt mũi hung tợn, mặc một chiếc jacker da bẩn thỉu, người nồng nặc mùi thuốc lá, nói năng thì oang oang, đây là loại người mà Uông Diểu khó chịu nhất.
“Uông Diểu?” Cách gọi thẳng tên bỗ bã khiến Uông Diểu rất khó chịu, huống hồ khi gọi gã còn cúi đầu châm thuốc lá, chẳng buồn ngẩng lên. Không đợi Uông Diểu trả lời, gã đã ra hiệu cho người trẻ tuổi bên cạnh, anh ta liền giơ thẻ cảnh sát cho Uông Diểu xem, còn gã sau khi châm thuốc thì xăm xăm đi thẳng vào trong nhà.
“Làm ơn không hút thuốc trong nhà tôi.” Uông Diểu ngăn gã lại.
“Ồ, xin lỗi, thầy giáo Uông. Đây là đội trưởng Sử Cường của chúng tôi.” Viên cảnh sát trẻ mỉm cười nói, đồng thời đưa mắt ra hiệu với người họ Sử.
“Được, vậy thì nói chuyện ở hành lang nhé.” Sử Cường nói, đoạn rít sâu một hơi, điếu thuốc trên tay ngắn đi gần nửa, nhưng gã không nhả khói ra. “Cậu hỏi đi.” Gã lại hất đầu về phía viên cảnh sát trẻ.
“Thầy giáo Uông, chúng tôi muốn tìm hiểu một chút, gần đây anh đã tiếp xúc với thành viên của hội học thuật Biên giới Khoa học đúng không?”
“Biên giới Khoa học là một tổ chức học thuật rất có ảnh hưởng trong giới học thuật quốc tế, thành viên đều là các học giả nổi tiếng. Đây là một tổ chức học thuật hợp pháp, sao tôi lại không thể tiếp xúc chứ?”
“Cái anh này, nhìn lại mình đi!” Sử Cường lớn tiếng nói, “Chúng tôi có bảo nó không hợp pháp đâu hả? Đã ai bảo không cho anh tiếp xúc chưa?” Gã vừa nói, khói thuốc lúc nãy rít vào đều phả cả vào mặt Uông Diểu.
“Được thôi, chuyện này là việc riêng, tôi không cần thiết phải trả lời câu hỏi của các anh.”
“Cái gì cũng thành việc riêng hết cả thế này, anh là học giả nổi tiếng, phải có trách nhiệm với an ninh chung chứ.” Sử Cường ném điếu thuốc trên tay đi, lại rút trong bao thuốc bẹp gí ra một điếu nữa.
“Tôi có quyền không trả lời, mời các anh đi đi cho.” Uông Diểu nói dứt lời, toan quay người vào nhà.
“Đợi đã!” Sử Cường xẵng giọng nói, đồng thời vẫy tay bảo viên cảnh sát trẻ bên cạnh, “Đưa cho anh ta địa chỉ và số điện thoại, buổi chiều còn đến đó.”
“Anh muốn làm gì hả!” Uông Diểu phẫn nộ chất vấn, nghe tiếng cãi vã, hàng xóm xung quanh cũng thò đầu ra xem có chuyện gì.
“Đội trưởng Sử! Anh nói năng…” Viên cảnh sát trẻ tuổi tức giận kéo Sử Cường sang một bên, rõ ràng không chỉ một mình Uông Diểu khó chịu với thái độ thô lỗ của gã.
“Thầy giáo Uông, xin chớ hiểu lầm.” Một sĩ quan mang quân hàm thiếu tá vội bước lên, “Chiều nay có một hội nghị quan trọng, cần mời mấy vị học giả và chuyên gia tham gia, thủ trưởng bảo chúng tôi đến mời anh.”
“Chiều nay tôi rất bận.”
“Việc này chúng tôi biết, thủ trưởng đã đánh tiếng với lãnh đạo của Trung tâm nghiên cứu nano, hội nghị này không thể thiếu anh được, nếu quả tình không ổn, chúng tôi đành phải hoãn lại để đợi anh vậy.”
Sử Cường và đồng nghiệp của gã không nói gì nữa, quay người đi xuống nhà, hai viên sĩ quan nhìn họ đi xa dần, cơ hồ đều thở phào một tiếng.
“Người này sao lại thế nhỉ.” Viên thiếu tá nói với cộng sự.
“Gã này tai tiếng lắm, mấy năm trước trong một vụ bắt giữ con tin, gã đã mặc kệ sự sống chết của con tin, tự tiện hành động, dẫn đến một nhà ba người đều chết thảm trong tay tội phạm. Nghe nói gã còn qua lại thân thiết với bọn xã hội đen, dùng thế lực của băng đảng này để xử lý một băng đảng khác. Năm ngoái còn dùng cực hình ép cung, khiến một nghi phạm tàn phế, vì vậy đã bị đình chỉ công tác…”
“Loại người này sao lại được vào trung tâm tác chiến?”
“Thủ trưởng chỉ đích danh gã ta, chắc cũng phải có điểm gì đấy hơn người. Có điều, cấp trên rất hạn chế gã, ngoài những sự vụ của bên công an, họ gần như không cho gã biết chuyện gì cả.”
Trung tâm tác chiến? Đó là gì vậy? Uông Diểu thắc mắc nhìn hai sĩ quan đứng trước mặt mình.
Ô tô của Uông Diểu đi vào một khu nhà lớn ở ngoại thành, nhìn cánh cổng chỉ có số nhà mà không có biển tên đơn vị, Uông Diểu biết nơi này là địa bàn của quân đội chứ không phải của cảnh sát.
Hội nghị được tổ chức trong đại sảnh, vừa bước vào, Uông Diểu đã kinh ngạc trước sự hỗn loạn ở đây. Xung quanh đại sảnh là một vòng các thiết bị máy tính bày bừa bãi, bàn nào để không vừa thì kê luôn máy xuống sàn nhà, dây điện và dây mạng quấn vào nhau dưới đất; một đống bộ chuyển mạch không lắp lên giá mà đặt luôn lên trên máy chủ; mấy màn hình chiếu lớn dựng bừa ở góc đại sảnh, mỗi cái quay một hướng, trông như lều của người digan; khói thuốc tạo thành một tầng lơ lửng trên không trung như màn sương buổi sớm… Uông Diểu không biết đây có phải là trung tâm tác chiến mà hai viên sĩ quan kia nhắc đến hay không, nhưng anh có thể khẳng định một điều: bất kể mọi người ở đây đang xử lý việc gì, thì hẳn nó cũng quan trọng đến nỗi họ quên cả giữ hình tượng.
Trên chiếc bàn họp ghép tạm cũng chất đầy giấy tờ và các thứ linh tinh khác, người dự họp đa phần có vẻ mệt mỏi, quần áo nhăn nhúm, ai đeo cà vạt đều đã giật cả ra, hình như đã họp suốt cả đêm. Chủ trì cuộc họp là một vị thiếu tướng lục quân tên Thường Vĩ Tư, người dự họp có một nửa là quân nhân. Qua giới thiệu ngắn gọn, anh biết được người của cảnh sát chỉ chiếm một phần nhỏ, còn lại đều là các học giả và chuyên gia giống anh tham gia dự họp, trong đó có mấy nhà khoa học rất tiếng tăm, vả lại còn là những người nghiên cứu khoa học cơ bản.
Điều khiến Uông Diểu bất ngờ là ở đây còn có bốn người nước ngoài, thân phận của những người này làm anh giật mình kinh ngạc: hai người trong số họ cũng là quân nhân, lần lượt là thượng tá không quân Hoa Kỳ và thượng tá lục quân Anh quốc, đảm nhiệm vai trò liên lạc viên của NATO; hai người khác là quan chức của Cục Tình báo Trung ương Hoa Kỳ, đóng vai trò quan sát viên gì đó.
Từ gương mặt của tất cả mọi người ở đây, Uông Diểu đọc ra được một câu: chúng tôi đã cố hết sức rồi, mau kết thúc cha nó đi!
Uông Diểu trông thấy Sử Cường, trái hẳn với thái độ thô lỗ hôm qua, gã ta vẫy tay chào anh, nhưng nụ cười nhăn nhở của gã làm Uông Diểu chẳng thể nào vui nổi. Anh không muốn ngồi cạnh Sử Cường, nhưng cũng chỉ còn một chỗ trống duy nhất đó, đành phải ngồi xuống, mùi thuốc vốn dĩ đã rất nồng nặc trong phòng nay càng nặng hơn.
Lúc phát tài liệu, Sử Cường nhích lại gần Uông Diểu nói: “Thầy giáo Uông, hình như anh nghiên cứu… vật liệu mới gì đó hả?”
“Vật liệu nano.” Uông Diểu trả lời ngắn gọn.
“Tôi nghe nói, thứ đó rất bền, sẽ không bị dùng vào hành vi phạm tội chứ?” Từ vẻ mặt nữa giễu cợt nửa không ấy của Sử Cường, Uông Diểu không nhìn ra được gã có phải đang nói đùa hay không.
“Nghĩa là sao?”
“À, nghe nói thứ đó chỉ cần một sợi mảnh như sợi tóc là treo được cả cái xe tải lớn lên, nếu bọn tội phạm trộm đi một tí làm thành con dao, vậy thì chém một phát là cắt được xe hơi ra làm đôi còn gì.”
“Hừ, cần gì phải làm dao, dùng loại vật liệu ấy làm thành một sợi dây mảnh bằng 1% sợi tóc, căng ra ngang đường là có thể cắt xe cộ đi qua đi lại thành hai nửa dễ như cắt bơ vậy… Thứ gì mà chẳng dùng để phạm tội được? Dao đánh vảy cá cũng được nữa là!”
Sử Cường rút tập tài liệu trong túi trước mặt ra nửa chừng rồi lại nhét trở vào, rõ ràng là chẳng hứng thú gì. “Nói đúng lắm, cá cũng dùng để phạm tội được cơ mà! Tôi từng điều tra một vụ giết người, con mụ đó còn cắt phéng món đồ chơi của ông chồng đi. Biết dùng cái gì không? Cá rô phi đông lạnh trong tủ đá đấy! Cá sau khi để đông cứng lại, vây lưng sẽ sắc như dao vậy…”
“Tôi không có hứng, sao hả, yêu cầu tôi đến họp chính là vì chuyện này à?”
“Cá? Vật liệu nano? Không, không, không liên quan đến mấy thứ đó.” Sử Cường ghé tai Uông Diểu, “Đừng nể mặt bọn người này, bọn chúng kỳ thị chúng ta đấy, chỉ muốn moi thông tin từ chỗ chúng ta nhưng lại chẳng cho chúng ta biết gì cả. Như tôi đây này, lăn lộn ở đây hơn tháng trời mà vẫn như anh, chẳng biết cái quái gì cả.”
“Các đồng chí, cuộc họp bắt đầu.” Tướng Thường Vĩ Tư nói, “Trong các vùng chiến sự trên toàn cầu, chỗ chúng ta giờ đã trở thành tiêu điểm. Trước tiên, sẽ giới thiệu qua một chút về tình hình trước mắt với các đồng chí dự họp.”
“Vùng chiến sự”, thuật ngữ đặc biệt này làm Uông Diểu ngơ ngẩn, anh để ý thấy, vị thủ trưởng này hình như không có ý định giới thiệu đầu đuôi mọi chuyện với người mới đến như mình, điều này quả có thể chứng minh lời Sử Cường vừa nói. Trong lời mở đầu cuộc họp ngắn gọn của vị tướng họ Thường, ông đã hai lần nhắc đến “các đồng chí”, Uông Diểu liếc nhìn hai quân nhân NATO và hai quan chức CIA ngồi đối diện, cảm giác như tướng quân đã quên nhắc đến “các ngài”.
“Họ cũng là đồng chí, nói chung người ở đây đều gọi như thế cả.” Sử Cường hạ giọng nói với Uông Diểu, đồng thời dùng điếu thuốc trên tay trỏ bốn người nước ngoài.
Cùng với cảm giác ngỡ ngàng, Uông Diểu cũng có đôi phần ấn tượng với khả năng quan sát của Sử Cường.
“Đại Sử, cậu tắt thuốc đi, mùi thuốc lá ở đây đã nặng lắm rồi.” Thường Vĩ Tư nói, đoạn cúi đầu lật giở tài liệu.
Sử Cường cầm điếu thuốc vừa châm nhìn ngó xung quanh, không tìm thấy gạt tàn bèn bỏ luôn vào cốc trà đánh “xèo” một tiếng. Gã tranh thủ cơ hội này giơ tay phát biểu, rồi không đợi Thường Vĩ Tư tỏ thái độ, gã đã lớn tiếng nói: “Thủ trưởng, tôi có một yêu cầu, lúc trước đã nói đến rồi… chính là bình đẳng thông tin!”
Thiếu tướng Thường Vĩ Tư ngẩng đầu lên, “Không có chiến dịch quân sự nào được bình đẳng thông tin cả, về điểm này cũng mong các vị chuyên gia và học giả tham gia hội nghị lượng thứ cho, chúng tôi không thể giới thiệu với các vị nhiều thông tin về bối cảnh hơn được.”
“Nhưng chúng tôi thì khác.” Sử Cường nói, “Cảnh sát đã tham gia ngay từ khi trung tâm tác chiến mới thành lập, nhưng đến tận bây giờ chúng tôi thậm chí vẫn chưa biết tổ chức này rốt cuộc đang làm cái gì nữa. Vả lại, các vị đang gạt bỏ cảnh sát ra ngoài, các vị từng bước làm quen công việc của chúng tôi, sau đó lần lượt gạt chúng tôi ra, hết người này đến người khác.”
Mấy sĩ quan cảnh sát dự họp khẽ giọng ngăn Sử Cường lại. Uông Diểu hơi ngạc nhiên, không ngờ Sử Cường lại dám nói năng như vậy với thủ trưởng cấp bậc cao như Thường Vĩ Tư, nhưng câu đáp trả của đối phương sau đó lại càng sắc nhọn hơn.
“Sử Cường à, tôi bảo cậu này, giờ nhìn lại mới thấy tật cũ của cậu hồi còn trong quân đội vẫn chưa sửa được. Cậu có thể đại diện cho cảnh sát sao? Cậu đã bị đình chỉ công tác mấy tháng vì có hành vi sai trái rồi, sắp sửa bị loại khỏi đội ngũ công an đến nơi. Tôi điều cậu đến đây, là vì coi trọng kinh nghiệm của cậu trên phương diện nghiệp vụ cảnh sát ở đô thị, cậu phải trân trọng lấy cơ hội này chứ.”
Sử Cường oang oang nói: “Vậy là tôi phải lập công chuộc tội chứ gì? Các anh chẳng đã nói đó đều là những kinh nghiệm bàng môn tả đạo cơ mà?”
“Nhưng hữu dụng.” Thường Vĩ Tư gật đầu với Sử Cường, “Hữu dụng là được, giờ không lo được nhiều chuyện như vậy nữa rồi, đang là thời chiến.”
“Chẳng thể lo được chuyện gì nữa đâu.” Một nhân viên tình báo CIA nói bằng tiếng phổ thông chuẩn, “Chúng ta không thể tư duy theo quy tắc thông thường nữa.”
Viên thượng tá người Anh rõ ràng cũng hiểu được tiếng Trung, gật đầu: “To be or not to be…”
“Anh ta nói cái gì vậy?” Sử Cường hỏi Uông Diểu.
“Không có gì.” Uông Diểu máy móc trả lời. Những người này hình như đang nói mớ thì phải, thời chiến? Chiến tranh ở đâu? Anh ngoảnh đầu nhìn ra ô cửa sổ kiểu Pháp của gian đại sảnh, qua cửa sổ, có thể thấy thành phố xa xa bên ngoài khu nhà: dưới ánh mặt trời mùa xuân, trên đường xe cộ qua lại như mắc cửi, trên bãi cỏ có người đang dắt chó, còn có mấy đứa trẻ đang nô đùa…
Thế giới bên trong và bên ngoài khu nhà này, đâu mới là chân thực?
Thiếu tướng Tường nói: “Gần đây, thế công của kẻ địch rõ ràng đã tăng mạnh, mục tiêu vẫn là các nhân vật cấp cao trong giới khoa học, mời các vị xem danh sách trong tập tài liệu trước.”
Uông Diểu rút tờ giấy trên cùng tập tài liệu ra, nội dung trên đó được in bằng cỡ chữ lớn, danh sách này rõ ràng được soạn rất gấp gáp, lẫn lộn cả tên tiếng Anh và tiếng Trung.
“Thầy giáo Uông, nhìn bảng danh sách này, anh có ấn tượng gì?” Thường Vĩ Tư nhìn Uông Diểu hỏi.
“Tôi biết ba người trong đó, đều là học giả nổi tiếng hàng đầu trong nghành vật lý.” Uông Diểu trả lời, nhưng tâm tư hình như lại để ở nơi nào khác, ánh mắt anh bị hút chặt vào cái tên cuối cùng, trong tiềm thức của Uông Diểu, màu sắc của hai chữ này khác hẳn mấy hàng chữ bên trên. Sao lại có tên cô ấy ở đây nhỉ? Cô ấy sao rồi?
“Quen nhau à?” Sử Cường dùng đầu ngón tay to bè ám vàng khói thuốc chỉ vào cái tên đó trên danh sách, thấy Uông Diểu không đáp, gã nói ngay: “Ồ, không quen lắm. Muốn làm quen à?”
Lúc này, Uông Diểu đã biết Thường Vĩ Tư điều chiến sĩ thuộc cấp của ông ta trước đây đến là có lý của ông ta, gã này trông bề ngoài có vẻ thô lỗ, mà mắt quan sát lại sắc như dao vậy.Có lẽ gã không phải một cảnh sát tốt, nhưng quả là một kẻ lợi hại.
Đó là chuyện một năm về trước, Uông Diểu là người phụ trách các bộ phận linh kiện nano của dự án máy gia tốc hạt “Trung Hoa 2”. Chiều hôm ấy ở công trường Lương Tương, trong giờ nghỉ ngắn, anh bất ngờ bị bố cục trước mặt thu hút. Là một người thích chụp ảnh phong cảnh, những cảnh tượng hiện thực dưới mắt anh thường trở thành những bố cục nghệ thuật. Trọng tâm của bố cục ấy chính là cuộn dây siêu dẫn mà họ đang lắp ráp, cuộn dây to bằng tòa nhà ba tầng, đã lắp đặt được một nửa, thoạt trông như một con quái vật ghép từ những khối kim loại khổng lồ và đường ống dẫn chất làm lạnh nhiệt độ siêu thấp chằng chịt, hoặc tựa như một đống rác lớn của thời đại đại công nghiệp, nó toát lên một vẻ man dại của sắt thép và vẻ lạnh lùng của thứ kỹ thuật phi nhân tính. Trước mặt con quái thú khổng lồ bằng kim loại này, xuất hiện bóng hình một phụ nữ trẻ. Phân bố ánh sáng trong bố cục này cũng rất tuyệt diệu: quái thú khổng lồ bằng kim loại bị khuất trong bóng tối dưới trần tòa nhà dựng tạm, càng tô đậm thêm cảm giác lạnh lẽo, thô ráp; cột sáng vàng của vầng dương lúc chiều tà xuyên qua cái lỗ trên trần rọi đúng vào bóng dáng kia, ánh sang dịu dàng ấm áp chiếu lên mái tóc mềm mại của cô, lên chiếc cổ trắng ngần phía trên chiếc bảo hộ lao động, trông như thể một đóa hoa nở trên đống phế tích kim loại khổng lồ sau cơn dông tố dữ dội…
“Nhìn gì mà nhìn, làm việc đi!”
Uông Diểu giật thót mình, sau đó phát hiện người bị giám đốc Trung tâm nghiên cứu nano nhắc nhở không phải là anh, mà là một kỹ sư trẻ, cũng đang ngây người ra nhìn cô gái kia. Thoát khỏi không gian nghệ thuật trở về với hiện thực, Uông Diểu chợt nhận ra người phụ nữ đó không phải nhân viên bình thường, vì kỹ sư trưởng đi cùng với cô đang giới thiệu gì đó, có vẻ rất kính trọng.
“Cô ấy là ai vậy?” Uông Diểu hỏi giám đốc.
“Cậu hẳn phải biết cô ấy chứ,” giám đốc vừa nói vừa khoát tay, “sau khi máy gia tốc đầu tư 20 tỷ này xây dựng xong, lần vận hành đầu tiên có khả năng chính là để nghiệm chứng một mô hình siêu dây(*) mà cô ấy đề ra. Nói ra thì ở trong giới nghiên cứu lý thuyết rất coi trọng thâm niên và vai vế ấy, vốn dĩ không đến lượt cô ấy đâu, nhưng mấy lão già kia không dám làm trước, sợ mất mặt, nên mới để cô ấy tranh trước.”
(*) Về lý thuyết dây, có thể đọc trong cuốn Các thế giới song song của Michio Kaku (NXB Thế Giới, 2015). Chú thích của người dịch. Từ đây về sau những chú thích không ghi rõ là tác giả thì đều là của người dịch.
“Cái gì? Dương Đông là… phụ nữ?!”
“Đúng thế, chúng tôi cũng mới biết lúc gặp cô ấy hôm kia.” Giám đốc nói.
Tay kỹ sư hỏi: “Có phải cô ấy có trở ngại tâm lý gì không, nếu không tại sao chưa bao giờ xuất hiện trên truyền thông vậy? Đừng giống như Tiền Trung Thư (*) chứ, đến lúc chết người ta cũng không thể trông thấy ông ta trên ti vi một lần.”
(*) Tiền Trung Thư (1910-1998) là một học giả và nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc. Ông là tác giả cuốn tiểu thuyết Vi thành.
“Nhưng chúng ta cũng đâu tới nỗi không biết giới tính của Tiền Trung Thu đâu? Tôi cảm thấy thuở nhỏ nhất định cô ấy đã trải qua chuyện gì đó không bình thường, đến nỗi bị bệnh tự kỷ.” Uông Diểu nói, ít nhiều cũng có chút tâm lý “nho còn xanh lắm.”
Dương Đông và kỹ sư trưởng đi ngang qua, cô mỉm cười gật đầu với họ, không nói câu nào, nhưng Uông Diểu đã nhớ kỹ đôi mắt trong veo ấy.
Tối hôm đó, Uông Diểu ngồi trong phòng làm việc thưởng thức mấy tác phẩm chụp phong cảnh mà mình đắc ý nhất treo trên tường, ánh mắt anh dừng ở một bức chụp cảnh vùng núi phía Bắc Trường Thành… Đó là một khe núi hoang lương, sâu tít bên trong nhô lên một mỏm núi tuyết trắng xóa; phía bên này khe núi, nửa cành cây khô dãi dầu sương gió chiếm gần như một phần ba khung cảnh. Uông Diểu âm thầm tưởng tượng, lồng ghép bóng hình vẫn luẩn quẩn trong tâm trí mình lên tấm ảnh, đặt cô vào sâu trong khe núi, nhìn nhỏ xíu. Lúc này, Uông Diểu mới kinh ngạc nhận ra, cả bức hình chợt sống động hẳn lên, tựa hồ thế giới trong ảnh nhận ra bóng dáng ấy, như thể tất cả nhứng thứ này vốn dĩ đều tồn tại vì cô. Anh lại lần lượt dùng trí tưởng tượng đặt chồng hình ảnh đó lên mấy tác phẩm khác, có lúc còn dùng đôi mắt cô làm nền cho bầu trời mênh mang trong ảnh, những bức ảnh đó cũng đều sống dậy, lộ ra một vẻ đẹp mà Uông Diểu chưa bao giờ tưởng tượng ra. Lúc trước, Uông Diểu luôn có cảm giác những bức ảnh của mình thiếu linh hồn; giờ thì anh đã biết, thứ bị thiếu đi ấy, chính là cô.
“Những nhà vật lý học trong dach sách này đều đã lần lượt tự sát trong thời gian chưa đầy hai tháng.” Thường Vĩ Tư nói.
Như sét đánh ngang tai, đầu óc Uông Diểu trống rỗng. Sau đó, trong sự trống rỗng dần dần hiện ra hình ảnh, đó là những tấm ảnh đen trắng chụp phong cảnh của anh, mặt đất trong ảnh không còn bóng dáng của cô nữa, bầu trời đã xóa đi đôi mắt cô, thế giới ấy đã chết rồi.
“Lúc… lúc nào vậy?” Uông Diểu đờ đẫn hỏi.
“Trong vòng hai tháng gần đây.” Thiếu tướng Thường Vĩ Tư nhắc lại.
“Anh muốn hỏi người cuối cùng à?” Sử Cường ngồi bên cạnh Uông Diểu đắc ý hỏi, sau đó hạ giọng đáp, “cô ấy là người tự sát cuối cùng, tối hôm kia, uống thuốc ngủ quá liều. Cô ấy chết rất nhẹ nhàng, không đau đớn gì.”
Trong khoảnh khắc, Uông Diểu thoáng thấy biết ơn Sử Cường.
“Tại sao?” Uông Diểu hỏi, những phong cảnh đã chết trong ảnh vẫn lần lượt hiện lên trong tâm trí anh, tựa như những ngọn đèn ma.
Thường Vĩ Tư trả lời: “Giờ chỉ có thể khẳng định một điều: nguyên nhân đẩy họ đến chỗ tự sát là giống nhau. Nhưng bản thân nguyên nhân này lại rất khó nói rõ ở đây, hay nói cách khác là không thể giải thích rõ được với những người không chuyên như chúng tôi. Trong hồ sơ có kèm theo một phần nội dung di thư của họ, sau cuộc họp, các vị có thể xem kỹ lại.”
Uông Diểu lật xem bản sao của những bức di thư ấy, toàn là những lời lẽ dài dòng đao to búa lớn.
“Tiến sĩ Đinh Nghị, anh có thể cho thầy giáo Uông xem di thư của Dương Đông không? Cô ấy viết ngắn gọn và có tính khái quát nhất.”
Người này nãy giờ vẫn cuối đầu im lặng, một hồi lâu sau mới có phản ứng, lấy ra một phong bì màu trắng vươn qua bàn đưa cho Uông Diểu, Sử Cường ở bên cạnh thì thào: “Anh ta là bạn trai của Đông Dương.” Uông Diểu giờ mới nhớ ra mình cũng từng gặp Đinh Nghị ở công trường xây dựng máy gia tốc hạt tại Lương Tương, anh ta là thành viên của nhóm lý thuyết, nhà vật lý này nổi tiếng nhờ phát hiện ra đại nguyên tử trong nghiên cứu sét hòn (*). Uông Diểu rút trong phong bì ra một thứ thoang thoảng mùi hương thanh mát, hình dạng nham nhở, chẳng phải giấy, mà lại là một mảnh vỏ cây bạch dương, bên trên có một hàng chữ rất đẹp:
(*) Tham khảo cuốn Sét hòn xuất bản năm 2004 của tác giả. (TG)
Tất cả của tất cả đều dẫn đến một kết quả như vậy: vật lý chưa từng tồn tại, trong tương lai cũng sẽ không tồn tại. Tôi biết mình làm như vậy là vô trách nhiệm, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Thậm chí còn không ký tên, cô ấy đã ra đi rồi.
“Vật lý… không tồn tại?” Uông Diểu hoang mang đưa mắt nhìn quanh.
Thiếu tướng Thường Vĩ Tư gấp cặp tài liệu lại, “Có một số thông tin cụ thể có liên quan tới kết quả thí nghiệm của ba cỗ máy gia tốc hạt mới trên thế giới, rất chuyên môn, chúng ta không thảo luận ở đây. Điều chúng ta cần điều tra trước tiên là hội học thuật Biên giới Khoa học. UNESCO đã đặt 2005 là Năm Vật lý thế giới, tổ chức này đã dần dần hình thành qua những hội thảo học thuật và hoạt động giao lưu của giới nghiên cứu vật lý quốc tế được tổ chức liên tục trong năm đó, đây là một tổ chức học thuật quốc tế khá phân tán. Tiến sĩ Đinh, anh nghiên cứu chuyên nghành vật lý lý thuyết, có thể giới thiệu kỹ hơn một chút về tình hình của nó được không?”
Đinh Nghị gật đầu: “Tôi không có liên hệ trực tiếp nào với Biên giới Khoa học, có điều tổ chức này rất có tiếng trong giới học thuật. Tôn chỉ của nó là: từ nửa sau của thế kỷ trước đến nay, tính chính xác và giản dị trong lý thuyết vật lý cổ điển đã dần dần biến mất, các mô hình lý thuyết hiện đại trở nên càng ngày càng phức tạp, mơ hồ và bất định, việc kiểm chứng bằng thực nghiệm cũng càng lúc càng khó, điều này chứng tỏ việc thăm dò mở đường của nghành vật lý dường như đang gặp phải chướng ngại và khó khăn rất lớn. Biên giới Khoa học toan tính mở ra một đường lối tư duy mới, nói một cách đơn giản là dùng phương pháp khoa học để tìm ra giới hạn của khoa học, có ý đồ xác định xem phải chăng, xét về chiều sâu và độ chính xác, nhận thức của khoa học đối với thế giới tự nhiên có tồn tại một ranh giới… bên kia ranh giới ấy là khu vực khoa học không thể tiến xa hơn. Sự phát triển của vật lý học hiện đại, dường như đã loáng thoáng chạm vào ranh giới này.”
“Rất tốt.” Thường Vĩ Tư nói, “Theo những gì chúng ta tìm hiểu được, những học giả tự sát này hầu hết đều từng có liên hệ với Biên giới Khoa học, một số người còn là thành viên của nó nữa. Nhưng vẫn chưa phát hiện các hành vi phạm tội kiểu như tà giáo khống chế tinh thần hoặc sử dụng các loại thuốc trái pháp luật. Tức là, cho dù Biên giới Khoa học có gây ảnh hưởng tới những học giả đó thì cũng là thông qua con đường trao đổi học thuật hợp pháp. Thầy giáo Uông, gần đây họ có liên hệ với anh, chúng tôi muốn tìm hiểu một số chuyện.”
Sử Cường thô lỗ cất tiếng oang oang: “Bao gồm cả họ tên người liên hệ, địa điểm và thời gian gặp mặt, nội dung cuộc nói chuyện, nếu có trao đổi tài liệu văn tự hoặc thư điện tử…”
“Đại Sử!” Thường Vĩ Tư lớn tiếng ngăn anh ta lại.
“Không lên tiếng thì không ai bảo anh bị câm đâu!” Một sĩ quan cảnh sát bên cạnh vươn người qua nói khẽ với Sử Cường, gã ta cầm cốc trà trên bàn lên, trông thấy đầu mẩu thuốc bên trong lại đặt xuống đánh “cạch” một tiếng.
Sử Cường lại làm Uông Diểu có cảm giác khó chịu như nuốt phải một con ruồi, chút cảm kích khi nãy đã biến mất không còn tăm tích. Nhưng anh vẫn kiềm chế, trả lời: “Tôi tiếp xúc với Biên giới Khoa học bắt đầu từ lúc quen với Thân Ngọc Phi, cô ấy là một nhà vật lý người Nhật gốc Hoa, hiện nay đang làm việc cho một công ty có vốn đầu tư Nhật, cũng sống trong thành phố này. Cô ấy từng nghiên cứu vật liệu nano trong một phòng thí nghiệm thuộc công ty Mitsubishi, chúng tôi quen nhau trong một hội nghị nghiên cứu công nghệ đầu năm nay. Thông qua cô ấy, tôi lại quen thêm mấy người bạn trong ngành vật lý, đều là thành viên của Biên giới Khoa học, có cả trong nước lẫn nước ngoài. Lúc qua lại với bọn họ, câu chuyện đều là về một số vấn đề… Nói thế nào nhỉ, rất cấp tiến, chủ yếu là vấn đề về ranh giới của khoa học mà tiến sĩ Đinh vừa nhắc đến.
“Thoạt đầu tôi không có hứng thú lắm với những vấn đề này, chỉ coi như một thú tiêu khiển. Tôi là người làm nghiên cứu ứng dụng, không am hiểu sâu về lĩnh vực này, chủ yếu là nghe họ thảo luận. Tư tưởng của những người này đều rất sâu sắc, quan điểm mới lạ, tôi cảm thấy giao lưu với họ, đầu óc mình cũng mở mang ra nhiều, dần dần bị cuốn vào. Nhưng vấn đề thảo luận chỉ giới hạn ở đó, toàn là lý thuyết thuần túy ở mãi tận đâu đâu, không có gì đặc biệt cả. Họ từng mời tôi gia nhập Biên giới Khoa học, nhưng nếu vậy thì việc tham gia các hội nghị nghiên cứu như thế sẽ trở thành một thứ nghĩa vụ, tôi tinh lực có hạn nên đã từ chối.”
“Thầy giáo Uông, chúng tôi hi vọng anh nhận lời mời đó, gia nhập vào hội học thuật Biên giới Khoa học, đây cũng là mục đích chính mà chúng tôi mời anh đến hôm nay.” Thiếu tướng Thường nói, “Chúng tôi hi vọng có thể thông qua anh để có được một số thông tin nội bộ của tổ chức này.”
“Ý ông là muốn tôi đi nằm vùng hả?” Uông Diểu lo lắng hỏi.
“Ha ha ha, nằm vùng!” Sử Cường cười lớn.
Thường Vĩ Tư liếc nhìn gã ta vẻ trách móc, đoạn nói với Uông Diểu: “Chỉ là cung cấp một số thông tin, chúng tôi cũng không còn kênh nào khác nữa.”
Uông Diểu lắc đầu: “Xin lỗi, thủ trưởng. Tôi không thể làm chuyện này được.”
“Thầy giáo Uông, Biên giới Khoa học là một tổ chức toàn các học giả hàng đầu thế giới, điều tra nó là chuyện cực kỳ phức tạp và nhạy cảm, thực tình, chúng tôi như đang bước đi trên lớp băng mỏng. Không được giới trí thức giúp đỡ, chúng tôi muốn nhích một bước cũng khó khăn, vì thế mới đưa ra yêu cầu đường đột như vậy, hy vọng anh thông cảm cho. Có điều, chúng tôi cũng tôn trọng ý nguyện của anh, nếu anh không đồng ý, chúng tôi cũng có thể hiểu được.”
“Tôi… rất bận, cũng không có thời gian.” Uông Diểu thoái thác.
Thường Vĩ Tư gật đầu, “Được rồi, thầy giáo Uông, vậy tôi không làm mất thời gian của anh nữa, cảm ơn anh đã đến tham gia cuộc họp này.”
Uông Diểu ngẩn người ra mấy giây mới hiểu là mình cần phải rời khỏi đây.
Trong khi Thường Vĩ Tư lịch thiệp tiễn Uông Diểu ra cửa phòng họp, Sử Cường ở phía sau lớn tiếng nói: “Thế này rất hay, tôi hoàn toàn không đồng ý với phương án này. Đã có bao nhiêu con mọt sách tìm lấy cái chết rồi, để anh ta đi thì khác gì mang bánh bao thịt ném chó đâu chứ?”
Uông Diểu quay người lại, đi tới bên cạnh Sử Cường, cố nén cơn giận đang trào lên, “Anh nói năng như vậy thực sự không giống với một sĩ quan cảnh sát tiêu chuẩn đâu.”
“Tôi vốn không phải mà.”
“Nguyên nhân những học giả ấy tự sát vẫn còn chưa rõ ràng. Anh không nên nói về họ với giọng điệu khinh miệt như vậy, những cống hiến trí tuệ của họ cho nhân loại không một ai thay thế được đâu.”
“Anh nói bọn họ giỏi hơn tôi hả?” Sử Cường ngồi trên ghế ngửa đầu nhìn Uông Diểu, “Tôi đây chẳng đến nỗi nghe người ta nói vài câu là đã đi tự tử đâu.”
“Ý anh là tôi sẽ thế hay sao?”
“Thì cũng phải có trách nhiệm với sự an toàn của anh chứ.” Sử Cường nhìn Uông Diểu, lại lộ ra nụ cười nhăn nhở cố hữu.
“Trong tình huống đó, tôi còn an toàn hơn anh nhiều, anh cần phải biết, khả năng phân định đúng sai phải trái của một người tỷ lệ thuận với trí thức của người đó đấy.”
“Thế thì chưa chắc, người như anh đây…”
“Đại Sử, cậu còn nói thêm một câu nữa thì cũng ra khỏi chỗ này luôn đi!” Thường Vĩ Tư nghiêm giọng gắt lên.
“Không sao, để anh ta nói,” Uông Diểu quay sang vị thiếu tướng, “tôi đổi ý rồi, tôi quyết định sẽ theo ý ông, gia nhập vào Biên giới Khoa học.”
“Tốt lắm,” Sử Cường gật đầu lia lịa, “vào đó rồi thì lanh lợi một chút nhé, có một số việc quơ tay là làm được, ví dụ như liếc qua máy tính của bọn họ, nhớ lấy địa chỉ email hay địa chỉ trang web gì gì đó…”
“Đủ rồi, đủ rồi! Anh hiểu lầm rồi, tôi không đi làm gián điệp, mà chỉ muốn chứng minh sự ngu xuẩn và vô tri của anh thôi!”
“Nếu qua được trận này mà anh vẫn còn sống thì điều đó đương nhiên sẽ được chứng minh. Có điều, sợ rằng… hì hì.” Sử Cường ngửa đầu, nụ cười nhăn nhở biến thành điệu cười gằn ác độc.
“Tất nhiên tôi sẽ sống tiếp, nhưng thực tình tôi không muốn gặp lại loại người như anh nữa đâu!”
Thường Vĩ Tư tiễn Uông Diểu xuống tận cầu thang, rồi dặn xe đưa anh về, lúc từ biệt, ông nói: “Tính cách Sử Cường là vậy đây, kỳ thực anh ta là một cảnh sát hình sự và chuyên gia chống khủng bố rất giàu kinh nghiệm. Hơn hai mươi năm trước, anh ta từng là chiến sĩ trong đại đội của tôi.”
Đi tới trước cửa xe, Thường Vĩ Tư lại nói: “Thầy giáo Uông, nhất định là anh có rất nhiều điều muốn hỏi.”
“Những điều ông nói lúc nãy, có liên quan gì với quân đội không?”
“Chiến tranh và quân đội tất nhiên là có liên quan rồi.”
Uông Diểu ngẩn ngơ quan sát mọi thứ trong ánh nắng xuân rực rỡ xung quanh, “Nhưng chiến tranh ở đâu? Hiện giờ toàn cầu không có điểm nóng nào cả, có lẽ đây là những năm tháng hòa bình nhất trong lịch sử nhân loại rồi còn gì?”
Thường Vĩ Tư nở một nụ cười bí hiểm: “Anh sẽ biết mọi thứ rất nhanh thôi, tất cả mọi người đều sẽ biết. Thầy giáo Uông, trong đời anh đã trải qua biến cố nào lớn chưa? Biến cố thay đổi hoàn toàn cuộc sống của anh, khiến cho đối với anh, cả thế giới này bỗng trở nên hoàn toàn khác biệt chỉ sau một đêm ấy.”
“Không có.”
“Vậy thì cuộc sống của anh là một sự may mắn lạ lùng, thế giới có bao nhiêu nhân tố biến ảo khó lường như vậy mà cuộc đời anh lại không có biến cố gì.”
Uông Diểu ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu được. “Hầu hết mọi người đều như vậy mà.”
“Thế thì cuộc đời của hầu hết mọi người đều may mắn lạ lùng.”
“Nhưng… bao nhiêu đời nay người ta đều sống bình đạm như vậy mà.”
“Đều là may mắn cả.”
Uông Diểu lắc đầu bật cười, “Phải thừa nhận là năng lực lý giải của tôi hôm nay quá kém cỏi, thiếu tướng nói vậy chẳng phải là…”
“Đúng thế, toàn bộ lịch sử nhân loại cũng là một sự may mắn lạ lùng, từ thời đại Đồ đá đến ngày hôm nay không có biến cố gì lớn lao, thật may mắn. Nhưng nếu đã là may mắn, bây giờ tôi nói cho anh biết, nó kết thúc rồi, hãy chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”
Uông Diểu còn muốn hỏi nữa, nhưng thiếu tướng đã bắt tay từ biệt, ngăn những câu hỏi kế tiếp của anh.
Lên xe, tài xế hỏi địa chỉ nhà Uông Diểu, anh trả lời rồi thuận miệng hỏi: “Này, người đến đón tôi không phải là anh nhỉ? Tôi thấy xe giống nhau mà.”
“Không phải tôi, tôi đi đón tiến sĩ Đinh.”
Uông Diểu thoáng động tâm, liền hỏi tay tài xế chỗ ở của Đinh Nghị. Tối hôm đó, anh đã đi tìm Đinh Nghị.