Tam Thể - Lưu Từ Hân - Chương 2
Vừa đẩy cửa căn hộ ba phòng ngủ mới tinh của Đinh Nghị, Uông Diểu ngửi thấy mùi rượu xộc lên, trông thấy Đinh Nghị nằm trên xô pha, ti vi đang mở song hai mắt anh ta lại ngước lên trần nhà. Uông Diểu đưa mắt quan sát xung quanh, thấy căn hộ vẫn chưa sửa sang gì, cũng không có đồ đạc bày biện, phòng khách rộng rãi có vẻ rất trống trải, đập vào mắt là chiếc bàn bi a đặt ở góc phòng.
Uông Diểu không mời mà đến nhưng Đinh Nghị cũng không tỏ ra khó chịu, hiển nhiên anh ta cũng muốn tìm người để nói chuyện.
“Căn hộ này mới mua hồi ba tháng trước,” Đinh Nghị nói, “tôi mua nhà làm gì chứ? Lẽ nào cô ấy thật sự sẽ bước vào cuộc sống gia đình sao?” Anh ta ngà ngà say mỉm cười lắc lắc đầu.
“Hai người…” Uông Diểu muốn biết mọi thứ về cuộc sống của Dương Đông, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
“Cô ấy là một ngôi sao, lúc nào cũng xa xăm như thế, ánh sáng chiếu lên người tôi cũng luôn lạnh lẽo.” Đinh Nghị bước tới bên cửa sổ ngước nhìn bầu trời đêm, tựa như đang tìm kiếm ngôi sao đã khuất xa ấy.
Uông Diểu cũng im lặng. Thật kỳ lạ, lúc này anh chỉ muốn nghe giọng cô, trong thời khắc vầng dương ngả về Tây một năm trước, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau ấy, cô không nói gì, anh chưa bao giờ nghe thấy giọng của cô.
Đinh Nghị xua tay như muốn xua thứ gì đó đi, giải thoát mình ra khỏi tâm trạng u uất. “Thầy giáo Uông, anh đúng đấy, đừng dây dưa với quân đội và cảnh sát làm gì, đó chỉ là một lũ ngu xuẩn tự cho mình là phải thôi. Việc những nhà vật lý kia tự sát chẳng liên quan gì đến Biên giới Khoa học cả, tôi đã nói với họ rồi nhưng không giải thích rõ được.”
“Hình như họ cũng đã thực hiện một số cuộc điều tra.”
“Đúng thế, vả lại còn là điều tra trên phạm vi toàn cầu nữa, vậy thì họ cũng phải biết rằng trong đó có hai người không hề dính dáng gì đến Biên giới Khoa học, bao gồm cả… Dương Đông.” Dường như Đinh Nghị phải rất cố gắng mới thốt ra được hai chữ ấy.
“Đinh Nghị, anh biết đấy, bây giờ tôi cũng đã bị cuốn vào việc này rồi. Vì vậy, tôi rất muốn biết nguyên nhân khiến cho Dương Đông đưa ra lựa chọn ấy, tôi nghĩ anh nhất định biết được điều gì đó.” Uông Diểu vụng về nói, hòng che dấu tâm tư thật sự của mình.
“Nếu biết rồi, anh sẽ chỉ lún sâu hơn mà thôi. Bây giờ, anh mới chỉ bị cuốn vào trên phương diện con người và công việc, biết được rồi, ngay cả tinh thần cũng bị cuốn vào theo, thế thì phiền phức to đấy.”
“Tôi làm nghiên cứu ứng dụng, không nhạy được như phái lý thuyết bọn anh.”
“Được rồi, anh chơi bi a bao giờ chưa?” Đinh Nghị bước tới trước bàn bi a.
“Hồi đi học cũng chơi vui mấy lần.”
“Tôi và cô ấy đều rất thích chơi, vì trò này làm chúng tôi nghĩ đến các hạt va đập nhau trong máy gia tốc.” Đinh Nghị vừa nói vừa cầm hai viên bi đen trắng lên, đặt bi đen bên cạnh lỗ, bi trắng cách bi đen khoảng 10cm, đoạn hỏi Uông Diểu: “Có thể đánh bi đen vào lỗ không?”
“Gần như vậy ai mà chẳng đánh được.”
“Thử đi.”
Uông Diểu cầm gậy, gảy nhẹ vào viên bi trắng, đẩy viên bi đen chui tọt vào lỗ.
“Rất tốt, nào, chúng ta đổi vị trí của cái bàn.” Đinh Nghị vẫy gọi Uông Diểu đang hoang mang ra mặt, hai người nhấc chiếc bàn bi a nặng nề lên chuyển nó ra cạnh cửa sổ trong phòng khách. Sau khi đặt vững, Đinh Nghị lấy viên bi đen trong lỗ ra, đặt nó bên cạnh miệng lỗ, rồi lại cầm viên bi trắng lên đặt xuống cách bi đen chừng 10cm, “Lần này còn có thể đánh vào lỗ không?”
“Tất nhiên.”
“Đánh đi.”
Uông Diểu một lần nữa nhẹ nhàng đưa bi đen vào trong lỗ.
“Khiêng nào.” Đinh Nghị vẫy tay ra hiệu, hai người lại khiêng bàn lên chuyển tới góc thứ ba trong phòng khách, Đinh Nghị lại đặt hai viên bi đen và bi trắng vào vị trí như lúc nãy, “Đánh đi.”
“Tôi bảo này, chúng ta…”
“Đánh đi.”
Uông Diểu không biết làm sao, đành cười cười, lần thứ ba đưa bi đen vào lỗ.
Họ lại kê bàn lại hai lần nữa, một lần khiêng đến chỗ góc cạnh cửa phòng khách, lần cuối cùng thì khiêng trở về vị trí ban đầu. Đinh Nghị lại đặt bi đen bi trắng ở trước miệng lỗ, Uông Diểu hai lần đánh bi đen vào trong. Lúc này, hai người đều đã toát mồ hôi.
“Được rồi, thí nghiệm kết thúc, chúng ta phân tích kết quả một chút nhé.” Đinh Nghị châm một điếu thuốc, “Chúng ta tổng cộng tiến hành thí nghiệm năm lần, trong đó có bốn lần ở không gian và thời gian khác nhau, hai lần ở cùng một tọa độ không gian nhưng thời gian thì khác. Anh không kinh ngạc trước kết quả này à?” Đinh Nghị dang rộng hai tay vẻ khoa trương: “Năm lần, kết quả thí nghiệm va đập lại giống hệt như nhau!”
“Rốt cuộc anh muốn nói điều gì vậy?” Uông Diểu thở hổn hển hỏi.
“Giờ anh hãy giải thích kết quả khó mà tin nổi này đi, hãy dùng ngôn ngữ vật lý ấy.”
“Ừm… trong năm thí nghiệm, khối lượng của hai viên bi không thay đổi; vị trí, tất nhiên là xét trên hệ quy chiếu là mặt bàn bi a, cũng không thay đổi; vector vận tốc của bi trắng va vào bi đen về cơ bản cũng không thay đổi, thế nên sự trao đổi động lượng giữa hai viên bi cũng không thay đổi, vì vậy trong năm lần thí nghiệm này, bi đen tất nhiên đều bị đánh lọt xuống lỗ.”
Đinh Nghị cầm chai rượu brandy vứt trên sàn nhà lên, lần lượt rót đầy hai chiếc chén bẩn thỉu, đưa cho Uông Diểu một chén nhưng anh từ chối. “Phải chúc mừng một chút chứ, chúng ta đã phát hiện ra một quy luật vĩ đại: các định luật vật lý đều bất biến trong không gian và thời gian. Tất cả các lý thuyết vật lý trong lịch sử loài người, từ định luật Archimedes đến lý thuyết dây, cho đến tất cả những phát hiện khoa học và thành tựu tư tưởng của con người ở thời điểm này, đều là sản phẩm phụ của quy luật vĩ đại nói trên, so với chúng ta, Einstein và Hawking chỉ là những người làm ứng dụng tầm thường mà thôi.”
“Tôi vẫn chưa hiểu anh muốn nói điều gì?”
“Thử tưởng tượng ra một kết quả khác xem: lần đầu tiên, bi trắng đụng bi đen vào lỗ; lần thứ hai, bi đen chạy lệch; lần thứ ba, bi đen bay lên trần nhà; lần thứ tư, bi đen bay loạn xạ trong phòng như con chim sẻ hoảng hốt, rốt cuộc chui tọt vào túi áo anh; lần thứ năm, bi đen bay ra với vận tốc gần bằng vận tốc ánh sáng làm mép bàn bi a thủng một lỗ, xuyên qua tường, sau đó bay khỏi Địa cầu, khỏi Thái dương hệ, giống như Asimov đã miêu tả ấy (*). Khi ấy anh sẽ nghĩ sao?”
(*) Ở đây muốn nói đến truyện ngắn khoa học viễn tưởng “Bi a” của Issac Asimov. (TG)
Đinh Nghị nhìn chằm chằm vào Uông Diểu, Uông Diểu im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Chuyện này đã thực sự xảy ra rồi, đúng không?”
Đinh Nghị ngửa đầu dốc cả hai ly rượu trên tay vào miệng, mắt nhìn chằm chằm bàn bi a, như thể đó là một bóng ma, “Đúng thế, đã xảy ra. Những năm gần đây, điều kiện thực nghiệm kiểm chứng của nghiên cứu lý thuyết cơ sở đã dần dần thành thục, đã có ba chiếc ‘bàn bi a’ đắt giá được chế tạo ra, một chiếc ở Bắc Mỹ, một chiếc ở Châu Âu, còn một chiếc đương nhiên anh đã biết, ở Lương Tương, Trung Quốc, Trung tâm nghiên cứu nano của các anh cũng kiếm được từ đó không ít tiền.
“Những máy gia tốc cực mạnh này truyền cho các hạt va chạm trong thí nghiệm một mức năng lượng lớn tới mức nhân loại chưa bao giờ làm được. Dưới tác dụng của mức năng lượng mới, cùng những hạt đó, cùng năng lượng va đập đó, tất cả mọi điều kiện thí nghiệm đều giống nhau, kết quả lại hoàn toàn khác biệt. Không những máy gia tốc khác nhau cho kết quả khác nhau, mà thí nghiệm trên cùng một máy gia tốc ở thời gian khác nhau cũng sẽ cho kết quả khác nhau, các nhà vật lý rối loạn, thực hiện đi thực hiện lại thí nghiệm va đập với năng lượng siêu cao này trong điều kiện tương đồng, nhưng kết quả lần nào cũng khác, cũng không có quy luật gì cả.”
“Điều này có ý nghĩa gì?” Uông Diểu hỏi, thấy Đinh Nghị nhìn mình chằm chằm không lên tiếng, anh lại bổ sung thêm: “À, tôi nghiên cứu vật liệu nano, cũng tiếp xúc với cấu trúc vi mô của vật chất, nhưng so với các anh thì còn nông cạn hơn mấy bậc, xin chỉ giáo cho.”
“Điều này có nghĩa là quy luật vật lý không bất biến trong không gian và thời gian.”
“Thế thì có nghĩa gì?”
“Tiếp sau chắc là anh có thể suy luận ra được rồi, vị thiếu tướng kia còn nghĩ ra được nữa là, ông ta đúng là một người thông minh.”
Uông Diểu nhìn ra cửa sổ trầm tư, biển ánh đèn của thành thị bên ngoài rực rỡ sắc màu, hoàn toàn nhấn chìm những ngôi sao trên bầu trời đêm.
“Điều này có nghĩa là quy luật vật lý phổ quát của vũ trụ không tồn tại, vậy thì bản thân vật lý… cũng không tồn tại nữa.” Uông Diểu dời mắt khỏi khung cửa sổ.
“Tôi biết mình làm như vậy là vô trách nhiệm, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác.” Đinh Nghị tiếp lời, “Đây là nửa sau di thư của cô ấy, trong lúc vô tình anh vừa nói ra nửa đầu tiên, hiện giờ anh ít nhiều đã hiểu được cô ấy rồi chứ.”
Uông Diểu cầm viên bi trắng lúc nãy anh vừa chọc gậy năm lần trên bàn lên, mân mê một lúc rồi nhẹ nhàng đặt xuống. “Điều này đối với một người tìm kiếm lý thuyết tiên phong thì quả là một tai họa.”
“Trong lĩnh vực vật lý lý thuyết này, nếu muốn có thành tựu thì cần phải có sự cố chấp như người theo đạo vậy, điều này rất dễ dẫn người ta xuống vực sâu.”
Lúc từ biệt, Đinh Nghị đưa cho Uông Diểu một địa chỉ. “Nếu rảnh rỗi, nhờ anh đi thăm mẹ của Dương Đông. Dương Đông trước giờ luôn sống cùng bà ấy, con gái là toàn bộ cuộc đời của bà ấy, giờ chỉ còn có một mình, bà ấy rất đáng thương.”
Uông Diểu nói: “Đinh Nghị, rõ ràng là anh biết nhiều hơn tôi, không thể tiết lộ thêm một chút sao? Anh thật sự tin rằng quy luật vật lý không bất biến trong không gian và thời gian ư?”
“Tôi không biết gì cả…”
Đinh Nghị nhìn vào mắt Uông Diểu một lúc lâu, cuối cùng nói: “Đó là vấn đề.”
Uông Diểu biết, anh ta chẳng qua chỉ nối tiếp lời vị thượng tá quân đội Anh quốc kia: Tồn tại hay không tồn tại, đó là vấn đề.