Review sách
Review sách “OXFORD THƯƠNG YÊU” (baosam)
Đọc đến lần n vẫn nguyên vẹn cảm xúc như lần đầu bởi cách kể chuyện quá duyên dáng, hóm hỉnh. Đây là cuốn sách gối đầu giường của mình suốt một thời mơ mộng về ngôn tình và soái ca. Là Oxford cổ kính với những biệt thự thấp tầng và khung cảnh thiên nhiên thơ mộng. Là trường đại học lâu đời, nổi danh toàn thế giới, tài năng xuất chúng chưa đủ, sinh viên muốn theo học tại đây cũng phải thuộc dạng “trâm anh thế phiệt”. Một bối cảnh tuyệt vời để tạo nên câu chuyện lãng mạn? Chưa chắc!
Nàng – tiểu thư lá ngọc cành vàng, xinh đẹp giỏi giang, tự xin học bổng, một mình sang Anh du học, cũng “không phải dạng vừa”. Chàng – người Bồ, trợ lý giáo sư phụ trách môn học của nàng, gây ấn tượng với nàng bằng nụ cười tươi rói và cuốn giáo trình hào phóng “không cần gửi tiền photo” trong lần đầu tiên chạm mặt. Thế mà, chỉ lần gặp sau đó thôi, họ đã trở thành “oan gia”. Nàng kiêu kỳ, cá tính đã đành, chàng còn… “rắn” hơn: độc tài, thẳng tay vùi dập, thậm chí còn đem cả dân tộc nàng ra mà đay nghiến để ép nàng vào khuôn khổ học hành – luyện tập và hòa nhập với không khí Oxford. Lạ! Dần dà, nàng lại đâm nghiện cái vẻ phách lối ấy! Chàng lý trí bao nhiêu thì nàng lại như cô mèo nhỏ lúc nào cũng muốn được yêu thương, cưng nựng. Hai thái cực tưởng chừng trái ngược nhau hóa ra lại có nhiều điểm chung vô cùng. Cả hai đều xuất thân từ những đất nước được coi là nhỏ bé, lạc hậu so với sự phát triển của thế giới; đều tự tôn nhưng lúc nào cũng giấu nỗi tự ti to đùng. Quan trọng hơn, cả hai nhận ra họ là những người không hoàn hảo và đều cần người kia bổ sung những khiếm khuyết của chính mình. Đó là lý do họ đi bên nhau hết 1 năm học gấp rút của nàng, rồi thêm 3 mùa đông giữa Anh và Mỹ, trước khi tìm được bến đỗ hạnh phúc.
Châu Âu quá đẹp, quá tình trong truyện của Dương Thụy. Và có lẽ với Kim – Fer, hai nhân vật chính, Oxford sẽ mãi là nơi họ da diết nhớ về – nơi đầy ắp kỷ niệm, nơi lần đầu họ gặp nhau, nơi gắn kết hai con người tưởng chẳng liên quan.
Vào cái tuổi 15-16, với mình Oxford yêu thương là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình Việt Nam ấn tượng, mình đọc ngấu nghiến cả ngày cả đêm, mơ mộng một ngày nào đó mình cũng sẽ gặp được chàng Fernando của đời mình nhưng rồi mọi thứ chìm vào dĩ vãng. Nhưng dù sau bao năm, nhắc đến truyện VN thì mình sẽ nghĩ ngay đến Oxford yêu thương, nay đọc đánh giá thì thấy khá nhiều bạn chê, có một đánh giá mà mình thấy khá công tâm nên trích dẫn tại đây cho các bạn suy nghĩ trước khi đọc:
“Đúng là theo thời gian và kinh nghiệm sống thì cảm nhận về một quyển sách cũng thay đổi. 16 tuổi đọc Oxford thương yêu thấy cả một biển trời mơ mộng, ước có món quà Giáng sinh bự cỡ bạn Fernando. 20 tuổi thấy đây là loại sách lẽ ra không bao giờ nên mua về trong tủ, thấy tất cả những cảm xúc tình cảm của Kim cạn xợt như cơi đựng trầu. 24 tuổi nhìn lại thấy thật ra cũng chả nên thái quá như vậy. Oxford thương yêu không phải là câu chuyện không tưởng, cũng không hẳn chỉ toàn màu hồng. Có chăng là tác giả đã lọc ra những mảng màu đen để mang tới cho cuộc đời một mảng tường sáng thôi.”