Bạn Chỉ Tưởng Là Mình Đang Rất Cố Gắng - Lý Thượng Long - Lời giới thiệu
LỜI GIỚI THIỆU 1
Giữ lấy sự nhiệt tình đối với bản thân
Cổ Điển – Người sáng lập công ty New Elite Development, Chuyên gia tư vấn đời sống nổi tiếng.
Tôi xem lướt qua tất cả phần mở đầu các bài viết của anh Long, vừa xem vừa buồn cười… trong mười bài đầu thì có chín bài xuất hiện chữ “tôi” ở dòng đầu tiên, gần nhất là ở chữ thứ hai, “theo tôi thấy”, xa nhất cũng chỉ ở dòng thứ hai mà thôi.
Tôi nghĩ, một gã phải tự yêu bản thân, lại nhiệt tình và có năng lực quan sát lắm mới viết được như thế, từ câu chuyện của mình mà nhìn cuộc đời, từ cuộc đời của mình mà nói về cuộc đời của người khác (đương nhiên, bệnh của tôi còn nặng hơn, nhìn lại dòng đầu tiên mà xem). Nietzsche là tổ sư viết kiểu này, trong tác phẩm Ecce Homo của mình, ông đã bắt đầu viết “tôi” ngay từ phần mục lục: 1, Tại sao tôi lại có trí tuệ như vậy; 2, Tại sao tôi lại thông minh như vậy; 3, Tại sao tôi lại viết ra cuốn sách hay như vậy.
Nhưng, cũng may đây đúng là một cuốn sách thực sự liên quan đến “bản thân”.
Mark Twain từng kể về việc viết văn của mình thế này: Ông thường ngồi trước trang giấy trắng suốt mấy giờ đồng hồ, viết rồi lại xóa, cho đến khi viết được một câu “thực sự ra câu”. Sau đó ông tự nhủ: “Nếu ta viết được một câu, ta chắc chắn có thể viết ra câu tiếp theo.” Cứ thế, cho đến khi hoàn thành cả cuốn sách.
Tôi có cảm giác, cuốn sách này cũng được viết ra như thế. Đây là một cuốn sách về “tôi” – một người trẻ tuổi, tất cả các câu chuyện đều bắt đầu bằng “Một người bạn của tôi”, đến “Tôi phát hiện”, sau đó kết thúc bằng “Tôi cảm thấy”. Qua những câu chuyện này, anh Long bàn luận về vấn đề “Bạn chỉ giả bộ cố gắng”, tuyên bố “Tôi đã trưởng thành rồi, buông tay đi”, nói cho bạn biết “Khi từ biệt, cần phải để tâm một chút”, bàn về “Ai là người tốt với bạn” và “Đừng kết hôn với người mình quá yêu.” Có lúc tôi phải cảm thán, một người thuộc thế hệ 9x, không ngờ lại có tư tưởng thú vị như thế…
Nếu bạn cũng giống tôi, là một người lớn lên ở những thành phố và nông thôn đang phát triển nhanh chóng, trải qua tuổi thanh xuân tàn khốc trong sự kìm kẹp ở trường cấp III, trường đại học, lăn lộn kiếm sống giữa xã hội phức tạp, mà vẫn ôm trong lòng mộng tưởng, vậy thì bạn không thể tránh khỏi những vấn đề này. Kiểu như một người ôm theo con thỏ nhỏ mà mình yêu quý chen vào tàu điện ngầm vậy, những vấn đề ấy giống như những người xa lạ với gương mặt mơ hồ chen chúc ập đến bạn, bạn không thể tránh né, chỉ có thể đối mặt mà thôi.
Bởi vậy, đây là một cuốn sách chân thực. Những câu chuyện trong sách đều là thực, quan điểm dù đúng dù sai, cũng đều chân thành. Nếu nhìn từ góc độ học thuật, những câu chuyện về “người bạn của tôi” như vậy đều không danh tính, diện mạo mơ hồ, khó mà trở thành chứng cứ để lập luận được. Nhưng đọc xong ngẫm lại tận tường, lại cảm thấy chúng rất chân thực và hoàn chỉnh. Bạn gần như có thể tìm được ngay một người tương tự trong cuộc sống thực. Giống như những câu chuyện cười mà bạn kể về “một người bạn” vậy, người nghe đều biết đó chính là bạn.
Tôi từng trịnh trọng viết thế này: “Từ góc độ chuyên nghiệp của một chuyên gia tư vấn đời sống, tôi thấy có rất nhiều điểm cần phải mài giũa. Một số quan điểm còn có sự xung đột, một vài suy nghĩ còn thiếu hệ thống. Nhưng tư duy như vậy đã là hiếm có lắm rồi.” Viết như vậy thể hiện tôi khá lý tính và chuyên nghiệp, về sau, tôi cũng gạch bỏ câu này đi, vì nói như thế không chân thực.
Tuổi trẻ thực sự, không phải là như thế.
Tuổi trẻ thực sự là vô tri, khi đến tuổi trung niên ngoảnh đầu nhìn lại mới phát hiện, hóa ra chúng ta chẳng biết quái gì về cuộc đời, xã hội, và tình cảm cả. Nhưng lúc này, xin hãy giữ lấy sự vô tri đáng quý đó.
Tuy rằng chúng ta không hiểu thế giới này, nhưng không hiểu sao chúng ta lại cảm thấy mình có thể đi khắp thế giới, tuy rằng chúng ta không hiểu về tình yêu, nhưng lần nào chúng ta cũng dốc hết trái tim ra mà yêu; tuy rằng chúng ta bị hiện thực dập cho sứt đầu mẻ trán, nhưng chúng ta vẫn vô cùng lạc quan, nhận định rằng thế giới này sẽ nhờ mình mà thay đổi.
Cuối cùng, thế giới này thực sự đã thay đổi vì những người như thế.
Sự vô tri quý báu ấy, là thứ mạnh mẽ nhất.
Gibran nói: “Bạn không thể cùng lúc sở hữu cả tuổi trẻ lẫn tri thức về tuổi trẻ, vì tuổi trẻ bận rộn với kế sinh nhai, không có thời gian tìm tòi học hỏi, còn tri thức lại bận rộn với việc tìm kiếm bản thân, không thể hưởng thụ cuộc sống.” Vì vậy, tuổi trẻ cần ngông cuồng một chút, trung niên cần vững vàng một chút, già rồi thì cần trang nghiêm một chút. Nếu lúc trẻ bạn không ngông cuồng, đến khi có tuổi lại không kiềm chế được nữa, thành ra lưu manh.
Bởi thế tôi cảm thấy đọc cuốn sách này còn sảng khoái hơn đọc mấy loại sách trống rỗng nhạt toẹt, không nói về người sống kiểu như Hai mươi triết lý cuộc đời mà bạn không thể không biết nhiều; thực tế hơn một cuốn sách dịch chẳng biết từ tiếng nước nào về tiền lệ thành công của ai đấy, mở đầu bằng “Hồi Zuckerberg còn nhỏ…” hoặc là “Max là CEO của công ty xxx ở thung lũng Silicon”… đừng nói là thung lũng Silicon, những người dịch sách ấy có khi còn chưa đặt chân đến Trung Quan Thôn 1cũng nên. Đừng nói lý thuyết, đừng kể chuyện người khác, mà hãy nói về bản thân anh. Việc bản thân anh làm, niềm vui của bản thân anh, nỗi đau của bản thân anh, mới là mạnh mẽ nhất.
Đừng hỏi thế giới này cần cái gì, hãy là chính bản thân mình, điều thế giới này cần là chính bạn.
Hãy giữ lấy lòng nhiệt thành đối với “bản thân”, giữ lấy sự vô tri quý báu của thời tuổi trẻ này.
Bởi vì, thế giới này thay đổi chính nhờ những người như bạn.
—
LỜI GIỚI THIỆU 2
Cuộc đời trông có vẻ bận rộn
Lưu Tư Khiết – tác giả cuốn sách Mong rằng có người cùng bạn lưu lạc khi khốn khó.
Năm 2010, tôi viết vào nhật ký: “Chúng ta lo âu phiền muộn, chẳng qua là vì phát hiện bản thân của hiện tại và bản thân trong tưởng tượng khác nhau quá xa.” Mà nguyên nhân khiến chúng ta càng lúc càng rời xa bản thân trong hình dung của mình, một phần rất lớn là vì chúng ta đang phụ lòng chính mình từng chút, từng chút một.
Nói về phiền muộn, tôi phát hiện chúng ta ít nhiều đều rơi vào một cái vòng luẩn quẩn gọi là: chúng ta trông có vẻ bận rộn, thực ra là đang rất phiền muộn. Chúng ta lúc nào cũng hoắng lên muốn học hành, mua rất nhiều sách từ vựng về, nhưng chẳng bao giờ giở ra; chúng ta lúc nào cũng được khuyến khích rèn luyện thân thể, vậy là bèn đi tìm hiểu rất nhiều chương trình, song chẳng bao giờ đụng đến; chúng ta lúc nào cũng thực lòng muốn đọc sách, bèn mua về rất nhiều sách, rồi chẳng bao giờ mở ra xem.
Chúng ta lúc nào cũng tốn rất nhiều thời gian trên mạng xã hội, tải về rất nhiều thứ mà mình cho là hữu ích, đến khi ổ cứng máy tính đầy các tài liệu, bạn cũng vẫn chưa buồn đọc.
Chúng ta bận bịu, nhưng lại không dành thời gian ấy ra tìm hiểu những thứ mình đã cẩn thận chắt lọc, lựa chọn. Chúng ta bỏ thời gian ra sưu tầm, song lại quên mất thứ quan trọng nhất là bỏ thời gian ra mà tiêu hóa chúng.
Bạn nói là bạn muốn làm nhà văn tự do, nhưng chẳng bao giờ thấy bạn cố gắng viết lách, bạn nói bạn muốn thi cao học, nhưng chẳng bao giờ thấy bạn đọc sách, làm bài, bạn gặp mọt sách thì khịt mũi khinh khỉnh nói sống như thế chẳng có ý nghĩa gì, bạn thấy người ta đi du lịch lại coi thường, bảo rằng chỉ là đi theo trào lưu. Tôi bắt đầu nghi ngờ những lời cửa miệng của bạn có phải là cái cớ trốn tránh hiện thực hay không, tôi bắt đầu nghi ngờ có phải bạn đã trở nên lo lắng, bất an vì hết lần này đến lần khác trốn tránh hiện thực và tự an ủi bản thân mình hay không.
Sách mua về không đọc, thì chẳng qua chỉ là giấy in chữ lên mà thôi; sách từ vựng tiếng Anh mua về không học thuộc, cùng lắm cũng chỉ là tổ hợp sắp xếp của 26 chữ cái; các bài nói chuyện tải về mà không đọc, cũng chỉ là một đống hình ảnh vô dụng, có lẽ bạn chỉ tiện tay tải xuống, rồi chẳng bao giờ mở ra xem. Thế rồi, đến một ngày bạn nhận ra, những thứ tích trữ lại đã nhiều đến mức không xem hết nổi.
Bạn lướt qua một đống những bài nói chuyện, một chồng sách học từ tiếng Anh, càng lúc càng buồn bực vì không biết bắt tay từ đâu. Trì hoãn và chờ đợi, là thứ dễ đè bẹp ý chí của con người nhất trên thế gian này.
Tôi không biết có bao nhiêu người như thế, nhưng tôi có thể khẳng định, bên cạnh mỗi chúng ta hầu như đều có một người như vậy. Họ làm một số điều, không phải vì yêu thích hay vì đã suy nghĩ kỹ càng, mà chỉ muốn làm bản thân bận rộn, để khỏi có vẻ bị những người khác bỏ lại quá xa.
Đừng nhìn người khác làm việc gì tốt, việc gì hay là muốn thử làm việc đó, vì những gì một người thể hiện cho bạn xem chưa chắc đã là toàn bộ. Rất nhiều trường hợp, bạn phải chạy vào đường chạy của người khác rồi mới biết nó không thích hợp với mình. Nhìn bề ngoài rất hoành tráng, kỳ thực họ cũng có những nỗi khổ của riêng mình. Bạn cần phải nhìn rõ toàn bộ, rồi mới cẩn trọng đưa ra lựa chọn.
Vậy phải làm sao để đánh bại nỗi phiền muộn? Cách tốt nhất chính là đi làm những việc khiến bạn cảm thấy phiền muộn.
Đọc xong cuốn sách của Lý Thượng Long, tôi đột nhiên nghĩ đến những lời đã viết phía trên.
Cuốn sách này làm tôi hiểu ra vài điều mà đã lâu rồi tôi chưa hiểu được, hy vọng rằng bạn đọc xong cũng sẽ ngộ được vài điều, đi làm những việc xung quanh mình một cách rõ ràng, chính xác. Bạn biết đấy, hành động, xưa nay chẳng bao giờ phải đợi thời tiết tốt hay trạng thái tốt cả, thời khắc này chính là vĩnh hằng, thời khắc này chính là tất thảy.
Cùng cố gắng nhé.
Viết ở Melbourne,