Bố Con Cá Gai - Cho Chang-In - Chương 1.2
Ngày hôm nay tâm trạng của tôi thật là hết sảy.
Một ngày như hôm nay thật là đáng giá biết bao. Tôi đã hạ sốt nhiều, hơi thở gấp gáp dồn lên đến tận cằm cũng đã dịu hơn, và cả tiếng lùng bùng trong đầu như thể có hàng tá con ếch bật nhảy tanh tách nhốn nháo cũng đã lắng xuống.
“Người ta nói rằng chỉ cần có quyết tâm thì có thể thay đổi mọi thứ. Nếu chỉ nghĩ đến điều tốt đẹp thì ắt hẳn những điều tốt đẹp thật sự sẽ tìm đến với mình.”
Mỗi lần tôi tức giận là bố lại nói như thế. Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy bố nói đúng.
Mưa chừng như đã rơi rả rích suốt đêm không nghỉ. Trong đêm, giữa những lần tỉnh giấc rồi ngủ thiếp đi, thức rồi lại ngủ, cứ thế cứ thế… tôi vẫn nghe tiếng mưa rơi, và đã mơ đi mơ lại đến mấy lần những giấc mơ không vui. Mỗi khi trời mưa là tôi lại thấy vô cùng u ám và bực bội. Có lẽ không riêng gì tôi mà các bệnh nhân khác cũng như vậy.
Nhưng rồi buổi sáng, mở mắt ra tôi đã thấy ánh nắng chan hòa, chẳng phải mặt trời đang chiếu rọi kia sao. Có lẽ hôm nay sẽ toàn những điều tốt đẹp. Vậy là khi tôi đang tự hỏi không biết sẽ có chuyện vui gì đây, thì bỗng hình ảnh Eun Mi hiện lên trong tâm trí.
Eun Mi, Eun Mi ấy mà… Là cô bạn lúc nào cũng kẹp tóc hai bên. Nhưng không phải lúc nào cũng là những chiếc kẹp tóc giống nhau đâu nhé. Kẹp tóc hoa mười giờ tím nhạt này, kẹp tóc hoa sao trắng ngần này, cả kẹp tóc hoa hồng đỏ ánh cam nữa… Eun Mi đúng là có nhiều kẹp tóc thật đấy, nhưng có lẽ ở trường thì chỉ mỗi tôi nhận ra điều đó thôi. Khi nghĩ rằng điều đó chỉ có mình mình biết, tôi thấy tâm trạng thật là dễ chịu.
Chào cậu, Daum. Mỗi khi Eun Mi chào tôi như vậy trong khi bàn tay nhỏ nhắn không ngừng nghịch nghịch bím tóc, trái tim tôi lại như thể tan ra thành bụi phấn bay lơ lửng trong không trung.
Hôm nay Eun Mi cài kẹp tóc hoa hướng dương màu vàng rực.
Chuyện là tuần trước, khi mục sư đến thăm, tôi đã nhắn nhủ với mục sư rằng tôi nhớ các bạn ở lớp David lắm. Nhờ thế mà kế hoạch gặp Eun Mi của tôi thành công mỹ mãn.
Đám bạn lớp tôi đi lần lượt như xếp hàng vào phòng bệnh, Eun Mi thì đứng ở cuối cùng. Mặt mũi đứa nào đứa nấy trông như thể đang chờ bị la mắng vậy. Chắc cái nơi gọi là bệnh viện này đã làm cho lũ bạn tôi sợ chết khiếp. Hoặc cũng có thể do cái đầu nhẵn thín và khuôn mặt trắng bệch của tôi, thêm cả cánh tay đang gắn kim truyền ven nữa không biết chừng.
Nhưng khi bố chia từng chai nước quả ép cho mỗi đứa, thì khuôn mặt của đám bạn tôi cũng dần trở nên rạng rỡ hơn đôi chút. Có lẽ khoảng mười phút trôi qua. Đến lúc ấy thì mấy đứa mới hoàn toàn lấy lại được vẻ mặt bình thường. Nhưng không biết Eun Mi có như thế không. Tôi không thể nhìn thẳng vào Eun Mi. Cũng không hẳn chỉ vì Eun Mi đứng phía sau cùng đâu.
Bố đứng ngoài cửa nói chuyện với mục sư hồi lâu. Mục sư từ đầu tới cuối đều lấy một tay chống cằm, còn bố thì thỉnh thoảng giữa những câu chuyện lại khẽ nở nụ cười.
Tôi ấy à, tôi thì kể cho lũ bạn đang xếp thành dãy dài xung quanh giường về sêri truyện Sa Tăng mới nhất. Vì tôi muốn làm cho các bạn vui mà. Tôi cũng khẽ cười như bố khi nói chuyện với mục sư.
Một lát sau, mục sư bước tới và nói:
“Các em, chúng ta cùng cầu nguyện nào.”
Những đứa trẻ đang cười khúc khích vì câu chuyện Sa Tăng liền nhanh chóng làm bộ chắp hai tay lại. Tất nhiên là tôi cũng thế.
Nếu như có cuộc thi xem ai là người cầu nguyện trong thời gian lâu nhất thì chắc chắn mục sư sẽ giành giải nhất cho mà xem. Nhưng riêng hôm nay, dù cho buổi cầu nguyện của mục sư có kéo dài đến mấy ngày đi chăng nữa thì tôi cũng không thấy phiền lòng chút nào. Bởi vì tôi có thể thỏa thích ngắm nhìn chiếc kẹp tóc màu vàng của Eun Mi mà không bị ai phát hiện. Dù biết khi cầu nguyện mà mở mắt là không tốt, nhưng chắc rằng Chúa sẽ hiểu cho tôi thôi.
“… Xin Chúa hãy nhớ tới Daum của chúng con, đứa con trai mà Người yêu thương. Xin Người hãy ban ánh sáng chữa lành bệnh của Daum, làm cho Daum khỏe mạnh trở lại, và ban ân huệ cho chúng con để niềm hy vọng sẽ quay trở lại bên chúng con vào một ngày gần nhất. Nhân danh Cha, Con và Thánh thần. Amen.”
Ngay sau khi buổi cầu nguyện kết thúc, mục sư và các bạn tôi chuẩn bị ra về. Tuy thật tiếc nuối nhưng tôi không thể quá tham lam được. Vì các bạn còn phải đi học thêm và cũng phải làm bài tập nữa.
Các bạn lần lượt chào tạm biệt tôi, và cuối cùng là đến lượt Eun Mi. Eun Mi đặt một cuốn sách lên giường tôi, rồi nói:
“Chào cậu nhé.”
Kẹp tóc hoa hướng dương màu vàng rực của Eun Mi mới đẹp làm sao. Tôi đã rất muốn nói điều đó với bạn ấy. Nhưng rốt cuộc tôi lại chẳng nói được lời nào, cứ như một tên ngốc vậy.
Dù sao thì bây giờ tâm trạng của tôi cũng thật tuyệt vời. Tôi cầm cuốn sách lên khoe với bố.
“Con được tặng quà này, bố ơi.”
“Alice ở xứ sở thần tiên. Cuốn sách này con đã đọc rồi đúng không?”
Đúng thế. Cuốn sách này tôi đã đọc rồi và cũng không có nội dung gì đặc biệt thú vị cả. Nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ đọc lại lần nữa.
“Eun Mi tặng con đấy ạ. Bạn mà kẹp tóc hoa hướng dương ấy ạ. Bố cũng nhìn thấy bạn ấy rồi đúng không bố?”
“Bạn ấy xinh đấy. Còn cao nữa.”
Eun Mi thấp mà. Hình như bố nhầm với Ye Eun thì phải.
Nếu mà xét xem ai xinh hơn thì đúng là Ye Eun xinh hơn Eun Mi thật. Nhưng mà tôi lại thấy Ye Eun không có gì đặc biệt cả. Ye Eun chỉ xinh thôi chứ chẳng thú vị chút nào. Trong cuộc thi Giải câu đố Thánh Kinh, tôi chưa hề thấy Ye Eun trả lời đúng bao giờ. Còn Eun Mi thì hầu như lần nào cũng đoán trúng phóc luôn.
Tôi rất thích dáng vẻ của Eun Mi mỗi khi bạn ấy dõng dạc trả lời câu hỏi một cách chính xác và rành mạch. Cũng có lúc Eun Mi trả lời không đúng chứ. Nhưng đã là câu Eun Mi không biết thì đương nhiên là chẳng ai biết cả, và mỗi khi như thế thì tôi lại giơ tay trả lời.
Việc bố chỉ nhớ Ye Eun thay vì Eun Mi làm tôi thật buồn lòng, nhưng biết làm sao đây. Tôi đành phải kể rõ hơn về Eun Mi với bố thôi. Rằng đó là cô bé đứng ở tận cuối giường, và khi ra về đã chào tôi cuối cùng.
Bố gật đầu rồi rút giắc cắm máy tính. Hình như bố định ra ngoài. Thật là đúng lúc.
“Khi nào bố về thì bố mua cho con một cái kẹp tóc được không ạ?”
“Kẹp tóc?”
“Kẹp tóc của con gái ấy ạ. Con cũng nên tặng lại Eun Mi cái gì chứ.”
Bố xoa xoa cái đầu nhẵn thín của tôi. Đó là thói quen của bố. Bố vẫn thường hay lùa tay vào sâu trong đám tóc của tôi rồi giật giật khiến tôi thấy nhột nhột. Giờ thì tóc tôi đã rụng hết cả, nhưng thói quen của bố thì vẫn không thay đổi.
Tôi cũng có thói quen. Đó là phải lấy tay nắm vào tai bố thì mới có thể yên tâm ngủ ngon giấc. Từ rất lâu rồi. Nhưng mà dạo này thì tôi hoàn toàn không làm thế được. Vì bố phải làm việc cả ngày lẫn đêm, để kiếm tiền lo viện phí cho tôi mà.
“Daum có vẻ thích Eun Mi nhỉ?”
“Ai cũng thích Eun Mi mà bố.”
“Daum thì chắc là đặc biệt thích.”
Bố nói thế rồi nhìn tôi chằm chằm.
Có những lúc bố thật là dai và tinh quái. Giống như bây giờ ấy. Nếu tôi là bố thì chắc tôi sẽ giả vờ không biết. Thực ra thì tôi đã mấy lần như thế rồi đấy. Cho dù có tò mò đến mấy nhưng nếu thấy bố không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi han gì đâu.
Tôi nói lại một lần nữa để bố khỏi quên.
“Nhất định phải là kẹp tóc có hình bông hoa bố nhé, loại khác là không được đâu ạ.”
***
“Anh lại quá hạn đến lần thứ hai rồi đấy.”
Trưởng phòng Song Jae Seong đập bụp tờ hóa đơn thanh toán viện phí xuống mặt bàn, cây bút bi rơi xuống sàn nhà và lăn về phía chân anh. Anh cúi xuống nhặt. Cảm giác đằng sau lưng ánh mắt của trưởng phòng Song như mũi giáo xuyên vào gáy.
Anh đặt cây bút bi lên bàn rồi nói:
“Tôi xin lỗi.”
“Anh xin lỗi thì giải quyết được vấn đề gì?”
Anh nheo mắt nhìn vào tờ hóa đơn thanh toán. Trưởng phòng Song đang thoăn thoắt lấy bút bi khoanh những vòng tròn vào phía dưới tờ hóa đơn. Số tiền mà đáng lẽ ra năm ngày phải trả một lần đang bị tăng lên gấp đôi.
“Tôi biết, tôi biết chứ. Anh cũng có cái khó riêng. Nhưng nếu vì thế mà lần nào anh cũng thanh toán muộn thì thật khó xử cho tôi quá.”
Lần nào cũng vậy sao? Không phải là đang nói quá đấy chứ. Trong vòng hai năm, chỉ có hai lần gần đây nhất là anh chậm trễ tiền viện phí mà thôi. Anh không có cái gì đáng gọi là tài sản, nhưng quả thực tất cả những gì anh có, anh đã dồn hết cho tiền viện phí rồi. Dù thế nhưng đó là chuyện của riêng anh, nào có liên quan gì đến trưởng phòng Song đâu, nên anh có than phiền cũng chỉ vô ích thôi. Anh nói bằng một giọng trầm trầm:
“Tôi sẽ sớm thu xếp.”
“Khi nào?”
“Có lẽ là đến hạn thanh toán tiếp theo anh ạ.”
“Có lẽ? Anh nói nước đôi thế thì khó cho tôi quá đấy. Chúng tôi đã thông cảm cho anh đến tận bây giờ, làm được gì chúng tôi đã làm hết mức rồi.”
“Từ giờ cho đến kỳ thanh toán tiếp theo tôi sẽ cố gắng thu xếp.”
“Không sai chứ?”
“Đương nhiên ạ. Nếu thuận lợi thì ngay ngày hôm nay tôi sẽ thu xếp đủ.”
Trưởng phòng Song khẽ nhếch mép cười méo xệch. Có vẻ như anh ta không hề tin được câu “ngay ngày hôm nay”. Anh vội thêm vào:
“Vì hôm nay tôi đã được hứa trả cho một khoản.”
“Được rồi, nếu thế thì tốt quá. Có thể đối với người nhà của những bệnh nhân phải nhập viện điều trị lâu dài như trường hợp gia đình anh thì chúng tôi thật giống những kẻ máu lạnh. À không, đúng là máu lạnh ấy chứ. Nhưng đứng ở địa vị chúng tôi thì dù sao đây cũng là cách làm đúng đắn, cũng là để tạo điều kiện cho người nhà bệnh nhân thôi. Nếu thanh toán một lần khó khăn quá thì anh có thể chia ra thành hai lần, ba lần. Như vậy thì việc trang trải viện phí sẽ không trở thành gánh nặng nữa. Dù sao thì lần này nhất định anh phải giữ lời hứa đấy.”
Trưởng phòng Song gõ gõ bút bi lên bàn rồi nói như thể vừa nhận được một lời hứa chắc chắn.
“Nếu mà anh không giữ được lời hứa thì chúng tôi bất đắc dĩ phải đưa ra quyết định thôi.”
“Quyết định là sao ạ?”
“Nghĩa là không có cách nào khác ngoài việc dừng các biện pháp y tế lại. Chúng tôi cũng không hề mong muốn việc đó xảy ra nhưng mà…”
Chỉ là dừng các biện pháp y tế lại thôi chứ không đuổi ra ngoài đường. Có thể coi là điều may mắn được không nhỉ? Nhưng rốt cuộc đó cũng chính là ý đồ lấy bệnh nhân không thanh toán được tiền viện phí ra làm vật bảo đảm mà thôi.
Nếu dừng điều trị thì không biết liệu đứa trẻ sẽ chống chọi cầm cự được đến lúc nào.
Ngắn thì ba tháng, dài thì sáu tháng.
Lần đầu tiên thông báo với anh về căn bệnh của đứa trẻ, trưởng khoa Min đã nói như vậy. Còn nói đứa trẻ cần phải bắt đầu điều trị chống ung thư ngay lập tức. Anh hỏi lại rằng không có cách nào khác hay sao. Vì anh nghi ngại không biết việc điều trị chống ung thư kinh khủng ấy có phải là biện pháp tối ưu nhất hay không. Nhưng trưởng khoa Min đã quả quyết như vậy. Ông cảnh báo về điều sẽ xảy ra nếu không điều trị. Lúc đó, chính miệng trưởng khoa Min đã nói là ba tháng và sáu tháng.
“Trong trường hợp tiếp nhận điều trị ung thư thì trước mắt bệnh tình sẽ thuyên giảm. Nhưng khả năng tái phát là năm mươi năm mươi.”
Đó là lời của trưởng khoa Min, người lúc nào cũng cùng lúc chỉ ra cả trường hợp tốt nhất và xấu nhất. Còn muốn tin theo hướng nào là việc của người giám hộ. Đằng nào thì vấn đề cũng chỉ nằm ở niềm tin của người giám hộ, chứ không phải là vấn đề mà trưởng khoa Min phải bận tâm.
Nhập viện và xuất viện, bệnh tình hết thuyên giảm rồi lại tái phát, các loại chẩn đoán cứ như vậy lặp đi lặp lại, thấm thoắt đã hai năm trôi qua. Dù sao thì có vẻ đúng như lời trưởng khoa Min nói, việc điều trị chống ung thư xem như đã giúp đứa trẻ cầm cự được đến hôm nay. Nhưng đến giờ mà phải ngừng việc điều trị lại thì…
Anh hướng về địa điểm hẹn với Yeo Jin Hee, lên xe buýt rồi chuyển sang tàu điện, rồi lại đi bộ từ cửa Tòa thị chính đến tận Gwanghwamun. Suốt quãng đường, suy nghĩ ấy cứ đeo bám tâm trí anh. Câu nói của trưởng phòng Song về việc sẽ đưa ra quyết định chẳng khác nào cái gai đâm sâu vào trái tim anh.
Anh vừa bước vào quán trà hẹn với Yeo Jin Hee thì đã thấy cô đưa tay lên vẫy. Đợi anh kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, cô liền hỏi:
“Anh không nóng à?”
Anh đưa ánh mắt nhìn sang Jin Hee không hiểu cô có ý gì. Cô quay sang trái sang phải khoảng ba bốn lần rồi hất cằm về phía cửa sổ.
“Anh nhìn mà xem. Làm gì có ai mặc áo khoác như anh đâu. Bây giờ là mùa hè mà. Hình như anh quên cả ngày tháng rồi thì phải.”
Nghe cô nói, anh bắt đầu thấy mồ hôi túa ra ướt đầm cả gáy. Anh cười gượng gạo rồi cởi bỏ áo khoác, đặt lên trên laptop.
“Tiền bối, sắc mặt của anh không tốt đâu. Hình như anh gầy đi nhiều đấy. Anh đừng để quá sức nhé. Vẫn biết sức khỏe của Daum là ưu tiên hơn cả nhưng anh cũng phải chăm sóc cho bản thân mình chứ. Nếu được thì anh nên đi kiểm tra sức khỏe tổng quát xem thế nào.”
Đúng là anh đột nhiên bị sút cân rất nhiều, và cảm giác mệt mỏi như một nhúm bông ướt cứ mãi không chịu biến mất. Anh còn thấy rát rát như thể có ai lấy kim đâm từng hồi vào mạng sườn. Nhưng kiểm tra sức khỏe tổng quát ư? Anh có rảnh rang nhàn rỗi thế đâu.
Yeo Jin Hee đưa tách cà phê lên môi rồi hỏi:
“Daum thế nào rồi ạ?”
“Ừ thì vẫn thế.”
“Bệnh viện kiểu gì mà lại như thế. Đã tái phát lần thứ mấy rồi còn gì? Hay là anh thử chuyển bệnh viện khác xem sao?”
“Việc tế bào ung thư ngoan cố không phải là do bệnh viện đâu.”
“Em nghe nói là bệnh máu trắng ở trẻ em có nhiều khả năng điều trị khỏi hoàn toàn cơ mà?”
“Đây là lần tái phát cuối cùng rồi.”
Anh đã muốn tin như thế. À không, anh đang tin như thế. Dù số tiền viện phí phải thu xếp ngay lúc này đang đè nặng trong lòng anh, nhưng anh vẫn muốn tin lần này là lần cuối cùng đứa trẻ tái phát bệnh.
“Dù sao thì, tiền bối à, anh phải cắt tóc đi chứ.”
Anh gật gật đầu rồi nhìn vào vết son môi màu hồng dính trên tách cà phê của Yeo Jin Hee. Lại vẫn tiếp tục là giọng cô.
“Anh làm ơn cắt cái đám tóc bù xù ấy đi. Bây giờ là mùa hè cơ mà.”
Không biết lần cuối cùng anh với đứa trẻ đi cắt tóc là khi nào nữa.
Đứa trẻ rất ghét cắt tóc. Nó bảo nó sợ chú thợ cắt tóc sẽ cắt vào tai nó thay vì cắt tóc. Hết thuyết phục rồi lại dỗ dành, khó khăn lắm anh mới có thể dẫn nó đến tiệm cắt tóc.
Giờ thì đầu đứa trẻ đã trọc lốc. Mái tóc rậm rạp đến mức gần như che kín đầu đã rụng hết vì điều trị ung thư. Nhưng đứa trẻ không còn nhìn vào gương với vẻ mặt nghiêm trọng nữa. Ngược lại, nó còn hay mỉm cười rồi nói, “Bố ơi, con thế này giống Yoo Seung Jun* nhỉ?”
“Tiền bối này, em lên chức phó phòng rồi. Em cũng được gắn mác ưu tiên rồi đấy.”
“Chúc mừng em.”
“Chỉ nói suông thôi à?”
“Lần sau anh sẽ mời em uống rượu.”
“Ôi dào, khi nào cơ chứ…”
Yeo Jin Hee là đàn em của anh hồi còn làm việc ở tạp chí Phụ nữ phát hành hằng tháng, nơi anh đã từng gắn bó một thời. Khi ấy anh là phóng viên gạo cội, còn Yeo Jin Hee mới là cô thực tập sinh. Suốt một thời gian dài, cả hai đã đồng hành trong những chuyến đi hiện trường lấy tin, anh còn bảo ban, chỉ dẫn công việc cho cô. Từ việc phát triển mục tin đến cách phỏng vấn, cách tiếp cận với tin bài kế hoạch, cho đến cả việc viết báo nữa. Tuy anh rời khỏi tạp chí Phụ nữ đã lâu nhưng mối thân tình giữa họ khi ấy vẫn kéo dài đến tận bây giờ.
Giờ thì anh chẳng còn việc gì có thể giúp được cho cô nữa. Không biết từ lúc nào Yeo Jin Hee đã trở thành một chuyên gia lão luyện, nhận được không ít lời mời cộng tác của nhiều tạp chí dành cho phụ nữ khác nữa. Nên giờ nếu nói đến chuyện giúp đỡ, thì anh mới là người cần được giúp.
Lần này cũng vậy. Hiểu rõ tình cảnh của anh lúc này, Yeo Jin Hee đã đứng ra kết nối, giới thiệu cho anh công việc chấp bút viết tự truyện thay nhân vật, hôm nay cũng vì việc này mà hai người hẹn gặp nhau.
“Phó giám đốc Lee học sau anh một khóa đúng không ạ?”
Yeo Jin Hee hỏi, nhích lại ngồi ép sát phần trên cơ thể vào bàn, còn anh thì dựa sâu hơn vào ghế rồi gật đầu.
“Phó giám đốc Lee đã nghỉ việc rồi. Nghe nói là theo chồng đi du học. Thế nên ý em là, anh vào vị trí đó thì thế nào ạ?”
“Anh rời khỏi nơi đó từ hồi nào rồi, liệu có đủ điều kiện hay không?”
“Em nói với giám đốc về tình hình của anh rồi, giám đốc nói trước tiên anh hãy mang CV đến.”
Trước đây vợ anh vẫn thường bảo, là phóng viên thì phải làm ở ban chính trị hay kinh tế của một tờ nhật báo nào đó mới phải. Cô nói thế là có ý phản đối, cho rằng anh làm việc cho một tờ nguyệt san, đã thế lại là báo phụ nữ thì làm gì có ai biết đến cơ chứ.
Sự phản đối của người vợ mỗi lúc một lớn, dần dần đã biến thành sự căm ghét đối với công việc của anh. Rằng nếu không phải là công việc được người ta biết đến thì cũng phải kiếm được nhiều tiền chứ.
Để kiếm được nhiều tiền, anh đã làm thêm công việc biên dịch bán thời gian, và cuối cùng thì nó đã trở thành lý do để anh chuyển sang làm việc tại nhà xuất bản. Lương ở nhà xuất bản thấp hơn so với lương phóng viên tạp chí. Nhưng ngoài giờ làm việc còn có nhiều thời gian rảnh rỗi, và anh có thể tận dụng thời gian đó để dịch. Cứ thế anh đã vùi đầu dịch suốt nhiều năm. Nhờ vậy anh không chỉ kiếm được tiền mà còn mua được chung cư nữa. Giữa lúc ấy thì người vợ đã ra đi.
Do hậu quả của cuộc khủng hoảng tài chính IMF, nhà xuất bản phải đóng cửa, anh lại ôm CV đi khắp nơi, ngó nghiêng nhà xuất bản này nhà xuất bản kia, nhưng những ngày tháng thất nghiệp cứ kéo dài, anh đành chuyển hẳn sang biên dịch toàn thời gian. Nhưng kể cả thế thì thu nhập vẫn thấp hơn so với hồi đó chỉ là công việc làm thêm. Do thị trường xuất bản cũng đã bị thu hẹp lại.
CV thì anh để sẵn trong túi áo khoác đây, chỉ cần lấy ra đưa cho Yeo Jin Hee là xong. Giờ anh không còn phải lo bị vợ phản đối nữa, vả lại anh cũng đang cần một công việc có thu nhập ổn định.
Nhưng trong lòng anh thì một mực phản đối. Rõ ràng là anh sẽ thường xuyên phải vắt kiệt sức thâu đêm suốt sáng ở tạp chí Phụ nữ. Nghĩ đến cảnh phải giao phó đứa trẻ cho người chăm bệnh, còn anh thì chỉ có thể tạt qua nhìn mặt con trong chốc lát, với đứa trẻ hay với anh, đó đều là điều không thể. Chỉ cần anh được tin tưởng giao phó cho công việc chấp bút viết tự truyện thôi thì sẽ không cần phải rời xa đứa trẻ nữa.
Anh chưa có kinh nghiệm viết tự truyện thay người khác, mà anh cũng không có hứng thú. Tự truyện là câu chuyện mình tự viết về cuộc đời của mình. Vì thế bản thân việc chấp bút viết tự truyện cũng là một loại hình lừa đảo. Nhưng anh không thể làm ngơ với số tiền mà họ đề nghị để anh làm việc này. Hơn nữa, ở vào tình cảnh lúc này thì anh còn dám chấp nhận cả việc hơn thế nữa chứ lừa đảo đã là gì.
Hai mươi triệu won. Số tiền đó đủ để anh trang trải viện phí cho đứa trẻ đến tận khi xuất viện.
Anh nhận trước 10% thù lao và bắt đầu công việc. Người ủy thác cho anh việc này là một nhà kinh doanh đang có nguyện vọng làm chính trị, và dù cuộc bầu cử nghị sĩ quốc hội vẫn còn hơn một năm nữa mới bắt đầu, nhưng ông ta cương quyết đòi trong vòng ba tháng anh phải hoàn thành bản thảo. Thực ra thì người vội vàng chính là anh. Bởi vì cho dù ông ta có trúng cử nghị sĩ quốc hội hay không thì cũng đâu phải chuyện chết người.
Chính xác thì anh đã mất bốn mươi lăm ngày. Ngoài thời gian chăm sóc đứa trẻ, anh lạch cạch gõ bàn phím máy tính không kể ngày đêm. Nghe nói người ta có thể đánh cược cả mạng sống vào một ván cờ vây. Đó cũng chính là tâm trạng của anh, cứ nghĩ rằng mình đang đánh cược cả mạng sống của đứa trẻ vào công việc này, anh thậm chí còn không hề thấy buồn ngủ. Khi kết thúc bốn mươi lăm ngày tính cả quá trình phỏng vấn, thu thập tài liệu và hoàn thành một nghìn năm trăm trang bản thảo, anh đã bị sút mất mười kilôgam.
Sáu ngày trước, anh đã chuyển giao bản thảo. Sau khi họ kiểm duyệt xong xuôi anh sẽ được nhận số tiền còn lại, và hôm nay chính là ngày đó.
“Ngồi trước một quý cô như em thế này mà anh cứ nghĩ đâu đâu là thất lễ đấy nhé.”
Yeo Jin Hee lấy mu bàn tay gõ nhẹ vào bàn rồi liếc nhìn anh. Cô lấy một chiếc điện thoại di động từ trong túi đeo vai ra, đặt lên bàn rồi đẩy về phía anh.
“Đây là quà em khao vì được thăng chức.”
Anh hết nhìn chiếc điện thoại lại nhìn Yeo Jin Hee.
“Jin Hee, em đừng làm vậy.”
“Anh đừng như thế mà, tiền bối.”
Nói rồi Yeo Jin Hee cúi đầu xuống tách cà phê của mình. Và cô liên tục lấy ngón tay trỏ quệt vết son môi dính trên tách cà phê.
“Sau một ngày va chạm mệt mỏi với đủ người có lúc em ngồi thẫn thờ. Cảm thấy mình cứ như kẻ ngốc ấy. Những lúc ấy em muốn nghe giọng nói của anh, được thế thì có lẽ em sẽ thấy khá hơn. Nhưng mà để nói chuyện điện thoại được với anh thì phải qua nhiều công đoạn quá. Anh biết rồi mà, tính em ghét những thứ phức tạp.”
“Chắc là tôi phải khao cô phóng viên một bữa to mới được.”
Kim Sam Joong trưởng phòng thư ký của người ủy thác cho anh viết tự truyện nói. Yeo Jin Hee nhìn về phía anh, nháy mắt.
“Nói vậy chắc là ngài chủ tịch hài lòng phải không ạ?”
“Ngài chủ tịch rất hài lòng.”
“Tốt quá rồi.”
“Tôi cũng thấy bài báo lần này tốt hơn rất nhiều so với lần trước.”
Khuôn mặt Yeo Jin Hee bỗng cau lại đến thật khổ sở. Có lẽ vì cô biết mình đã hiểu sai ý của Kim Sam Joong.
Rõ là ông ta đang nói về bài báo của Yeo Jin Hee thay vì bản thảo của anh. Đến đây không cần nói thêm anh cũng hiểu. Sự thật là để anh nhận được công việc viết tự truyện này, Yeo Jin Hee đã phải viết hai bài báo về ông ta.
Yeo Jin Hee quấn dây đeo vai của chiếc túi xách đang đặt trên đầu gối vào ngón tay, sau mấy lần hết tháo ra rồi quấn lại, cô quyết định hỏi:
“Còn bản thảo tự truyện. Việc kiểm tra đã kết thúc chưa ạ?”
Kim Sam loong lấy phong bao đựng bản thảo trên bàn làm việc của mình đặt lên trên bàn trà.
“Tôi đã xem kỹ bản thảo rồi. Câu cú rất tốt. Còn có chất thơ nữa. Chắc vì anh là người làm thơ nên thế chăng?”
Lần đầu tiên gặp mặt, Yeo Jin Hee đã giới thiệu anh là nhà thơ.
“Nhưng có điều…”
Bỏ lửng vế sau, Kim Sam Joong châm thuốc lá rồi mời anh. Anh nhẹ nhàng khoát tay. Kim Sam Joong nhả khói thành từng vệt dài.
“Có vẻ như anh chỉ có mỗi việc là viết ra đúng câu chuyện mà chúng tôi kể. Nói cách khác thì có nghĩa là anh đã chỉ viết một cách trung thực những gì chúng tôi nói.”
“Không phải tự truyện là như vậy sao?”
Yeo Jin Hee lên tiếng, Kim Sam Joong lắc đầu bảo:
“Ồ không. Trong tự truyện phải có những câu chuyện đặc biệt, phải có gì khác với người bình thường chứ. Phải thế thì người đọc mới cảm động, mới nể phục được.”
“Nếu đã viết theo đúng những gì có thật mà người đọc vẫn không cảm động, thì tại sao lại đổ lỗi cho người viết được? Đó là vấn đề thuộc về phong cách sống của nhân vật chứ.”
Anh vội vàng nắm lấy tay Yeo Jin Hee rồi mở lời.
“Mong ông chỉ rõ giúp tôi cụ thể thì chỗ nào có vấn đề ạ.”
“Thỉnh thoảng phải phóng đại một chút, và khi cần phải thêm vào những câu chuyện không có thật nữa. Đó là những điều mà chúng tôi đã mong muốn. Nếu chỉ viết những câu chuyện có thật thôi thì sao chúng tôi phải bỏ ra một số tiền lớn như thế để nhờ người khác cơ chứ. Tự truyện không phải là tác phẩm văn học. Không cần những thứ văn vẻ hay là chất thơ đâu.”
“Tôi hiểu ý ông rồi.”
“Anh đã coi thường cái cơ bản của tự truyện rồi.”
Anh không muốn công nhận lời nói của Kim Sam Joong. Nhưng đây không phải là tác phẩm văn học để anh phải nhất quyết giữ lòng tự tôn, mà dù có thế đi chăng nữa thì anh cũng phải cố giấu lòng tự tôn ấy đi.
“Tôi sẽ sửa lại.”
“Không. Không cần đâu.”
“… Mong ông sẽ cho tôi một cơ hội nữa.”
“Tôi hiểu là anh đã tốn nhiều công sức. Vì thế nên tôi cũng đã xin chủ tịch cho anh cơ hội nữa. Nhưng biết làm sao cơ chứ. Vì ý chủ tịch đã kiên quyết như thế rồi. Dù sao thì chủ tịch cũng thông cảm cho anh, đối với người làm thơ thì bản thân việc thêm vào những câu chuyện không có thật đã là một việc quá sức rồi.”
Lẽ ra anh phải đạp ghế đứng dậy ngay mới đúng. Nhưng, nhưng thực lòng thì anh không thể làm như vậy. Quyết định của trưởng phòng Song giờ đây đã không phải là cái gai nữa, mà như một con dao găm cắm sâu vào ngực anh.
“… Tôi hoàn toàn không có cơ hội viết lại hay sao?”
“Chúng tôi đã nhờ một nhà văn chuyên chấp bút viết thay rồi.”
Lần này thì Yeo Jin Hee nắm lấy cánh tay anh, cô nhìn về phía Kim Sam Joong rồi hét lên:
“Các người thích nhờ ai thì nhờ. Vì chúng tôi chỉ cần nhận đủ tiền nhuận bút thôi.”
“Tiền nhuận bút sao? Theo tôi được biết thì thông thường phải ‘ok’ rồi mới chi tiền chứ…”
“Ông nghĩ viết một nghìn năm trăm trang bản thảo là chuyện đùa sao?”
“Nếu nói về thiệt hại thì cả phía tôi và phía cô đều như nhau thôi. Vì xem như chúng tôi cũng đã mất tiền đặt cọc còn gì.”