Cha Và Con - Tony Parsons - Cậu bé đẹp nhất trần đời
Là con trai, là con trai!
Là một thằng con trai.
Tôi nhìn thằng bé – hói, nhăn nheo và nhúm nhó như một ông già – và dường như có một phản ứng hóa học xảy ra trong tôi.
Nó – ý tôi là thằng bé – có lẽ là đứa bé đẹp nhất trong lịch sử thế giới. Liệu nó – thằng bé – có thực sự là đứa bé đẹp nhất trong lịch sử thế giới không? Hay đấy chỉ là ảnh hưởng từ lập trình sinh học của tôi? Có phải ai cũng có cảm giác như vậy? Ngay cả những người có những đứa con bình thường? Hay con của chúng tôi thực sự đẹp đến vậy?
Tôi thực sự không thể trả lời được.
Thằng bé đang ngủ trong vòng tay của người phụ nữ tôi yêu. Tôi ngồi ở mép giường và nhìn chăm chú hai mẹ con, cảm giác như tôi thuộc về căn phòng này với người phụ nữ này và đứa bé này theo cái cách tôi chưa từng có được ở một nơi nào khác.
Sau tất cả những náo nức của hai mươi tư giờ vừa qua, tôi tự dưng thấy choáng ngợp, cảm thấy có gì đó – lòng biết ơn, hạnh phúc, thương yêu – dâng lên trong lòng và như muốn trào ra.
Tôi sợ mình sẽ làm xấu mặt mình – làm hỏng tất cả, làm nhòe đi giây phút này – bằng nước mắt. Nhưng rồi thằng bé thức dậy và bắt đầu oa oa đòi ăn và hai chúng tôi – tôi cùng người phụ nữ tôi yêu – bật cười, cười vì sốc và ngỡ ngàng.
Đúng là một phép mầu nhỏ. Và dù chúng tôi không thể thoát khỏi thực tại của cuộc sống thường nhật – bao giờ thì tôi phải đi làm trở lại? – cả ngày hôm ấy thực sự vẫn sáng bừng lên bởi phép mầu. Hai chúng tôi không hẳn đã nói về phép mầu. Nhưng chúng tôi có thể cảm nhận được nó ở khắp mọi nơi.
Sau đó cha mẹ tôi đến. Khi đã ôm hôn xong, mẹ tôi đếm ngón tay và ngón chân thằng bé, kiểm tra xem ngón chân có bị dính vào nhau không. Nhưng cu cậu ổn, thằng bé ổn.
“Cu cậu là một tên tí hon cừ khôi,” mẹ tôi nói. “Một tên tí hon cừ khôi!”
Cha tôi nhìn thằng bé và có điều gì đó trong ông như tan chảy.
Cha tôi có nhiều điểm tốt, nhưng ông không phải người mềm mỏng, ông không phải người tình cảm. Ông không cưng nựng, trêu đùa những đứa trẻ trên phố. Cha tôi là một người tốt, nhưng những gì ông đã trải qua trong đời biến ông thành một người cứng rắn. Hôm nay chút băng giá sâu thẳm nào đó trong ông đã vỡ ra và tôi dám chắc ông cũng cảm nhận được điều đó.
Đây là đứa bé đẹp nhất trần đời.
Tôi đưa ông một chai rượu tôi mua từ nhiều tháng trước. Nó là rượu bourbon. Cha tôi chỉ uống bia và whisky, nhưng ông vẫn nhận lấy cái chai với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Nhãn hiệu trên chai rượu ghi “Ông Nội”. Chính là ông. Chính là cha tôi.
Và tôi biết rằng ngày hôm nay tôi đã trở nên giống ông hơn. Ngày hôm nay tôi cũng đã làm cha. Tất cả những cột mốc mà người ta thường nghĩ là cần đạt được để trở thành một người đàn ông – mất trinh, thi bằng lái xe, bầu cử lần đầu – đều chỉ là những vùng ngoại ô bên rìa thời niên thiếu của tôi. Tôi đã trải qua tất cả những điều đó mà khi sang đến đầu bên kia vẫn không đổi thay về căn bản, vẫn là một cậu bé.
Nhưng giờ tôi đã giúp một sinh linh mới bước vào thế giới này.
Hôm nay tôi đã trở thành một điều mà cha tôi đã làm cả đời.
Hôm nay tôi đã trở thành một người đàn ông.
Tôi hai mươi lăm tuổi.
—ooOoo—