Review sách
Review sách “KHI LỖI THUỘC VỀ NHỮNG VÌ SAO” (Bánh Bơ Bồng Bềnh)
[“Lỗi lầm, Brutus thân mến, không thuộc về những vì sao chiếu mệnh của chúng ta/ Mà là do chính chúng ta” … nhưng thiếu gì lỗi được tìm thấy là do chính những vì sao của chúng ta.]
Những vì sao gặp gỡ nhau như một lẽ tự nhiên của vũ trụ. Dưới ánh sáng của những ngôi sao ấy, định mệnh đưa đẩy chúng ta gặp gỡ rồi chia xa theo một quy luật mà có lẽ chỉ những vì sao mới có thể hiểu được. Giống như cái cách mà Hazel đã gặp Augustus – định mệnh của đời mình. Một cô gái 17 tuổi bị bệnh ung thư từ khi còn nhỏ, sống khép kín, thích ở nhà chờ chết hơn là đi chơi. Cuộc sống của cô bỗng chốc đảo lộn khi cô gặp anh chàng Augustus đẹp trai, sôi nổi. Và cậu cũng mang trong mình căn bệnh ung thư xương với một cái chân giả. Truyện gì sẽ xảy ra khi hai kẻ sắp chết yêu nhau?
Không bi lụy, không tuyệt vọng hay bế tắc, tình yêu của Hazel và Augustus nhẹ nhàng, dịu dàng như một cơn mưa đầu hè. Từ những đoạn đối thoại ngượng ngùng mà đầy thách thức buổi đầu gặp gỡ, cho đến những chia sẻ rất đỗi chân thành về gia đình, cuộc sống… họ dần dần bước vào cuộc đời của nhau, rồi trở nên quan trọng từ lúc nào không hay. Cái cách họ quan tâm, bày tỏ tình cảm với đối phương cũng ngọt lịm chẳng kém bất kì cặp đôi bình thường nào.
Tình yêu ấy đẹp là thế, nhưng thực tế nghiệt ngã vẫn còn đó: cả hai đều bị ung thư và chẳng sống được bao lâu nữa. Sẽ đến một ngày mà người ra đi, kẻ ở lại. Họ sẽ phải đối diện với điều đó như thế nào? Đây là điều mình thích nhất ở cuốn sách. Đôi bạn trẻ đối mặt với nỗi đau, sự chia ly bằng thái độ bình thản, nhẹ nhàng vô cùng. Dẫu lỗi lầm chẳng thuộc về họ, dẫu biết rằng định mệnh do những vì sao sắp đặt, nhưng họ không hề oán trách hay than vãn. Chỉ đơn giản là sống hết mình với quang thời gian ít ỏi còn lại, hết mình với những rung động bồi hồi của con tim.
Không chỉ tình yêu mà tình bạn, tình cảm gia đình cũng được John Green khắc hoạ thật đẹp đẽ: anh chàng Isaac bị ám ảnh bởi cô bạn gái cũ nhưng rất nhiệt tình với bạn bè; bố mẹ của Hazel và Gus – những bậc cha mẹ hết lòng vì con, có thể làm tất cả để con có một cuộc sống bình thường nhất… Gia đình, bạn bè chính là chỗ dựa vững chắc cho mỗi người tìm về những khi đau đớn, tổn thương! Và đặc biệt không kém, lần đầu tiên, mình hiểu cuộc sống của một bệnh nhân ung thư là như thế nào. Đó không phải là một cuộc sống được lí tưởng hóa như trên các phương tiện truyền thông: rằng họ luôn mạnh mẽ, luôn sẵn sàng chiến đấu chống lại bệnh tật. Đó là một cuộc sống thật hơn, khốc liệt hơn. Họ cũng cười khi vui, cũng khóc khi buồn. Nhưng không phải lúc nào cũng đủ niềm tin để chiến đấu với bệnh tật, có những lúc muốn buông xuôi, muốn từ bỏ. Chiến đấu với Thần Chết đã khó, chiến đấu với chính mình còn khó hơn. Làm sao để bản thân không trở thành một “quả bom nổ chậm”, khi ra đi sẽ để lại những tổn thương cho người ở lại? Làm sao để được nhớ đến khi mình đã chết đi?… Hàng vạn câu hỏi cứ đeo bám, lởn vởn trong đầu, ám ảnh họ như chính cái chết đã được định sẵn từ lâu…
Trang sách cuối cùng khép lại, cái kết có thể không đẹp, nhưng nó hoàn hảo. Bởi “tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở”. Bởi người ta chẳng thể làm gì khác hơn. Bằng ngòi bút tinh tế, giọng văn hóm hỉnh, nhẹ nhàng mà không hề “sến”, tác giả đưa người đọc bước vào hành trình khám phá những xúc cảm sâu xa, những rung động ngọt ngào của hai trái tim luôn ngập tràn yêu thương. Để rồi khi nhìn lại chuyện tình ấy, mới thấy nó sâu sắc, khắc cốt ghi tâm đến dường nào. Thời gian bên nhau có thể ngắn ngủi, nhưng những gì Hazel và Gus đã có với nhau, nó là vĩnh viễn, là không gì có thể thay thế được. ” Ta sẽ không chọn lựa nếu biết mình sẽ bị tổn thương, nhưng ta vẫn lựa chọn một số người mà ta biết là sẽ làm tổn thương ta.” Thà yêu một người dù biết sẽ đau khổ, còn hơn cả đời này chẳng bao giờ biết đến người đó.Và mình tin, rằng cả Hazel và Gus đều hài lòng với lựa chọn của họ. Bởi ” Anh yên em. Anh biết tình yêu ấy chỉ là tiếng thét giữa không trung và bị lãng quên là điều khó tránh. Và tất cả chúng ta đều phải chết, để rồi tất cả những việc chúng ta làm đều hóa thành tro bụi. Và anh biết Mặt Trời rồi sẽ nuốt chửng Trái Đất duy nhất mà chúng ta có. Rất tiếc, nhưng anh yêu em.”
Ngôi sao chiếu mệnh của Hazel và Gus có thể đã lạc mất nhau, nhưng cùng nhau, chúng từng toả sáng lung linh giữa đêm tối mênh mang. Như vậy, chẳng phải đã đủ cho một đời khắc ghi…?