Khi Tách Cà Phê Còn Chưa Nguội - Toshikazu Kawaguchi - Phần 1.1
- Home
- Khi Tách Cà Phê Còn Chưa Nguội - Toshikazu Kawaguchi
- Phần 1.1 - Câu chuyện thứ nhất: Người yêu
“Thôi, đã đến giờ, anh…” Chàng trai lắp bắp nói rồi đưa tay kéo chiếc va li và đứng dậy.
“Ơ?”
Cô gái nhìn chàng trai, trên gương mặt tràn đầy sự hoang mang, nghi hoặc. Cô còn chưa nghe đến từ “chia” trong hai chữ “chia tay” từ chàng trai. Nhưng nếu bạn được người yêu đã hẹn hò đến năm thứ ba, nay hẹn gặp với lý do “có chuyện quan trọng” rồi đột nhiên nghe được chuyện anh ấy chuẩn bị đi Mỹ làm việc và thời gian xuất phát là vài tiếng sau thì dù không nghe thấy chữ “chia” ấy, bạn cũng có thể đoán được “chuyện quan trọng” này chính là “chia tay”. Mặc dù cô gái đã từng nhầm tưởng và hi vọng “chuyện quan trọng” ấy sẽ là chuyện “kết hôn”.
“Chuyện gì nữa?” Chàng trai không nhìn vào mắt cô gái và hỏi lại.
“Anh không thể giải thích rõ ràng cho em à?” Cô gái đáp lại với giọng điệu mà chàng trai ghét nhất.
Quán cà phê nơi hai người nói chuyện nằm ở dưới tầng hầm nên không có cửa sổ. Nói đến thiết bị chiếu sáng ở đây thì chỉ có sáu bóng đèn treo trên trần nhà và một chiếc đèn tường gắn gần cửa ra vào. Chính vì thế mà việc phân biệt ngày đêm trong quán cà phê sơn màu nâu đỏ này đều dựa vào đồng hồ.
Trong quán cà phê ấy có ba chiếc đồng hồ treo tường kiểu cổ. Thế nhưng mỗi chiếc đồng hồ lại chỉ một khung giờ khác nhau. Với những vị khách lần đầu đến đây thì chẳng thể biết được điều đó là chủ ý của quán hay đồng hồ bị hỏng. Bởi thế nên cuối cùng mọi người sẽ tự xác nhận thời gian bằng đồng hồ của mình.
Chàng trai ấy cũng không ngoại lệ.
Chàng trai giơ đồng hồ đeo tay lên xem giờ, lông mày bên phải hơi nhướng lên và môi dưới hơi trề xuống.
Cô gái quan sát thái độ của chàng trai và hờn dỗi nói lớn: “Ô, bây giờ anh lại bày vẻ khó chịu ra thế này là sao chứ?”
“Anh không có.” Chàng trai lúng túng đáp lại.
“Anh có đấy!” Cô gái nhất quyết không buông tha.
“…”
Chàng trai lại tiếp tục trề môi, giữ im lặng và lảng tránh ánh mắt của cô gái.
Cô gái thấy thái độ lúng túng của chàng trai thì tức tối.
“Anh có định cho em nói không hả?”
Cô gái lườm chàng trai rồi vươn tay lấy tách cà phê trước mặt. Tách cà phê đã nguội lạnh, chỉ còn lại vị ngọt làm cô gái càng thêm buồn rầu.
Chàng trai lại nhìn vào đồng hồ một lần nữa. Nếu lấy thời gian lên máy bay tính ngược trở lại thì bây giờ phải rời khỏi quán cà phê này ngay, anh sốt ruột nhướng mày phải. Cô gái thấy vẻ bận tâm về thời gian của chàng trai thì lại càng giận dữ, cô vùng vằng để tách cà phê xuống. Vì cô để chiếc tách xuống quá mạnh khiến nó va vào đĩa đánh cạch một cái, làm chàng trai giật mình.
Chàng trai đưa tay phải lên vò đầu bứt tai một hồi, cuối cùng hít sâu một hơi và ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô gái. Hành động rất dứt khoát chứ không còn vẻ ngần ngại như lúc nãy.
Cô gái cảm thấy bối rối trước sự thay đổi của chàng trai. Cô nhìn xuống hai bàn tay đang đặt trên đầu gối của mình và cố gắng không nhìn gương mặt chàng trai.
Chàng trai cũng không đợi cho cô ngẩng mặt lên mà nói: “Này”.
Không phải cái kiểu lắp bắp khi nãy mà là một giọng nói rất dứt khoát.
Thế nhưng cô gái cũng chẳng để chàng trai nói tiếp.
“Sao không đi đi?” Vẫn mang vẻ buồn rầu, cô gái thốt lên một câu.
Suốt từ nãy cô vẫn yêu cầu một lời giải thích, nhưng mà bây giờ, cô dường như đã từ bỏ. Chàng trai ngồi thẫn thờ trong bóng tối, lặng yên không cử động như thể thời gian đã ngừng trôi.
“Chẳng phải đến giờ rồi sao?”
Cô gái cáu kỉnh như một đứa trẻ đang hờn dỗi. Chàng trai tỏ vẻ bối rối như không thể hiểu hết những lời cô gái nói.
Có lẽ cô gái cũng nhận thấy những gì mình nói nghe thật trẻ con, cô vội vàng tránh ánh mắt của chàng trai và mím chặt môi.
Chàng trai lặng lẽ đứng dậy, gọi nhân viên đang đứng sau quầy: “Xin lỗi, cho tôi tính tiền.”
Chàng trai với tay lấy hóa đơn, nhưng bị cô gái chặn lại.
“Em còn ngồi một lúc nữa nên…”
Cô gái định nói là mình sẽ trả, nhưng chàng trai đã nhẹ nhàng rút hóa đơn và đi thanh toán.
“Tính chung cho tôi.”
“Đã nói không cần mà.”
Cô gái vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, tay vẫn giơ ra phía chàng trai. Thế nhưng, chàng trai lại chẳng nhìn cô, cứ thế rút tờ một nghìn yên từ trong ví.
“Không cần thối lại…”
Anh đưa cả hóa đơn và tiền cho nhân viên. Rồi trong một thoáng sau đó, anh ngoảnh lại nhìn cô với vẻ đượm buồn.
Chàng trai cứ lặng lẽ kéo va li và bước ra khỏi quán.
Leng keng.
“… Đã là chuyện của một tuần trước rồi.”
Nói rồi Kiyokawa Fumiko tránh tách cà phê trước mặt rồi nằm rạp xuống bàn, ủ rũ như một quả bóng xì hơi.
Nghe nói đến đây, anh nhân viên và vị khách đang ngồi bên quầy vốn vẫn im lặng nghe câu chuyện của Fumiko quay sang nhìn nhau.
Có vẻ như Fumiko đã giải thích cặn kẽ về những chuyện đã xảy ra một tuần trước cũng tại quán cà phê này.
Fumiko từ thời cấp ba đã tự học thông thạo sáu ngoại ngữ, tốt nghiệp thủ khoa đại học Waseda và vào làm ở một công ty IT lớn chuyên về các thiết bị y tế trong thành phố.
Sang năm thứ hai, cô đã được giao vị trí trưởng nhóm cho nhiều dự án lớn. Có thể nói, Fumiko là một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp.
Ngày hôm nay, có lẽ là vì vừa đi làm về nên Fumiko vẫn diện bộ vét công sở thường thấy, một chiếc áo kiểu màu trắng, áo khoác đen, quần dài.
Thế nhưng, vẻ bề ngoài của cô chẳng hề tầm thường chút nào. Cô có gương mặt sắc nét như các ngôi sao thần tượng, đôi môi hồng chúm chím, gương mặt trái xoan, mái tóc dài chấm vai như tỏa ánh hào quang của các thiên sứ vậy. Từ quần áo đến vóc dáng, tất cả đều rất cân xứng. Trông cô như thể người mẫu vừa bước ra từ tạp chí thời trang vậy. Fumiko có một vẻ đẹp khiến bất cứ ai cũng phải ngước nhìn.
Tài sắc vẹn toàn có lẽ chính là từ được dành cho người con gái như Fumiko. Thế nhưng, bản thân Fumiko có nhận ra được điều đó không thì lại là chuyện khác.
Một Fumiko tài sắc vẹn toàn như thế đã từng cháy hết mình cho công việc. Tất nhiên, nói như vậy không có nghĩa là cô chưa yêu đương bao giờ. Chỉ có điều với cô, tình yêu không có sức hấp dẫn bằng công việc. Chỉ có vậy mà thôi. Với cô, công việc hiện tại đủ làm cô mãn nguyện rồi.
“Công việc chính là người yêu.”
Fumiko đã nói như vậy khi từ chối lời tỏ tình của biết bao chàng trai.
Còn chàng trai đó tên là Katada Gorou. Gorou cũng là một kỹ sư hệ thống trong công ty về y dược giống như Fumiko, dù công ty đó không lớn lắm.
Hai năm trước, Gorou được giao phụ trách cùng một dự án với Fumiko, anh quen cô ở đấy và cuối cùng trở thành bạn trai kém ba tuổi của cô. Không, giờ nói chính xác phải là “bạn trai cũ”.
Một tuần trước, khi nhận được cuộc gọi của Gorou vì “có chuyện quan trọng”, Fumiko đã đến chỗ hẹn với một chiếc đầm dài màu hồng nhạt phối thêm một chiếc áo khoác mỏng màu be và đi một đôi giày mềm màu trắng.
Và tất nhiên, không cần phải nói, Fumiko đã hấp dẫn bao ánh nhìn của những gã đàn ông trên đường đi.
Trước khi quen Gorou, Fumiko chỉ sống vì công việc, thế nên cô chẳng có gì ngoài quần áo công sở cả. Sau này, kể cả những lần hẹn hò với Gorou phần lớn cũng là sau khi đi làm về, thế nên cô cũng chẳng có nhiều váy áo khác.
Thế nhưng câu nói “có chuyện quan trọng” của Gorou khiến Fumiko hiểu rằng đây là chuyện “đặc biệt”. Fumiko tràn ngập hi vọng và quyết định đi sắm bộ đồ này.
Tuy nhiên, quán cà phê quen thuộc của hai người hôm đó lại dán thông báo tạm nghỉ. Ở quán cà phê ấy, mỗi bàn đều là một phòng riêng, rất thích hợp để nói “chuyện quan trọng”. Thế nên cả Fumiko và Gorou đều thấy chán chường.
Chẳng còn cách nào cả, họ đành tìm một địa điểm thích hợp khác. Trong lúc tìm quán, họ chợt thấy một biển hiệu nhỏ phía sau con đường vắng. Đó là một quán cà phê dưới tầng hầm. Dù không biết bên trong quán như thế nào, nhưng bị thu hút bởi cái tên quán nghe như những lời ca ngân nga ngày bé nên cả hai cứ tiến vào bên trong.
Bước vào trong quán, Fumiko mới cảm thấy hối hận. Nó còn chật hơn những gì cô nghĩ. Trong quán có cả quầy và bàn riêng, nhưng trên quầy chỉ có ba chỗ ngồi và còn lại là ba chiếc bàn đôi. Tức chỉ cần chín khách là đầy quán. Nếu không phải câu nói “có chuyện quan trọng” vang lên trong đầu nhắc nhở nhiều lần, cô chắc chắn sẽ bỏ qua chỗ này. Thêm vào đó, cả không gian trong quán đều nhuộm màu nâu đỏ dưới ánh sáng của mấy cái đèn tường cũng chẳng hợp ý Fumiko.
Nơi trao đổi các bí mật.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Fumiko về cái quán này. Cô vừa cảnh giác liếc nhìn xung quanh vừa ngồi xuống một chiếc bàn đôi còn trống.
Lúc này trong quán có ba vị khách và một nhân viên phục vụ. Ngồi ở chiếc bàn sâu trong góc nhất là một cô gái mặc chiếc đầm tay lỡ màu trắng, đang im lặng đọc sách. Ở chiếc bàn gần lối ra, một người đàn ông có vẻ chán chường đang mở một cuốn tạp chí du lịch lên bàn và ghi chép gì đó vào một cuốn sổ. Cô gái đang ngồi tại quầy mặc một chiếc áo hai dây màu đỏ chót, phối thêm một chiếc quần bó xanh lá cây. Trên thành ghế cô ấy ngồi có vắt một chiếc áo gi lê và trên đầu vẫn còn cuốn ống lô. Không hiểu vì sao cô gái cuốn ống lô ấy cứ nhìn chằm chằm hai người Fumiko và cười tủm tỉm. Rồi trong lúc Fumiko đang nói chuyện với Gorou, cô ấy thỉnh thoảng lại bắt chuyện với nhân viên phía sau quầy rồi phá lên cười.
“Tôi hiểu rồi.”
Cô gái cuốn ống lô chỉ đáp gọn lỏn một câu như vậy sau khi nghe xong lời giải thích của Fumiko. Nói như thế nhưng cũng chưa chắc cô ấy đã hiểu, cô ấy chỉ thêm vào mấy câu cho cuộc nói chuyện diễn ra trôi chảy hơn thôi.
Tên của cô gái cuốn lô này là Hirai Yaeko. Cô vừa bước sang tuổi ba mươi, đang mở một quán bán đồ ăn nhẹ ở gần đấy và là khách quen của quán cà phê này. Mỗi ngày, trước khi mở cửa hàng, cô nhất định phải sang đây nhâm nhi một tách cà phê. Hôm nay Hirai vẫn cuốn nguyên một đầu đầy ống lô đến đây, nhưng quần áo thì khác với tuần trước. Cô mặc một chiếc áo quây hở vai màu vàng phối với một chiếc mini juyp đỏ chót và quần bó màu tím nhạt.
Hirai ngồi khoanh chân trên ghế chỗ quầy và nghe câu chuyện của Fumiko.
“Cô vẫn nhớ chuyện của một tuần trước đúng không?” Fumiko đứng dậy, đi về phía cô gái phục vụ đang đứng sau quầy và hỏi.
“À vâng.” Không nhìn lại Fumiko, cô gái bối rối trả lời.
Cô gái tên là Tokita Kazu. Kazu là em họ của chủ quán, hiện cô đang học ở một trường đại học mỹ thuật và làm phục vụ bàn ở đây.
Cô có nước da trắng và gương mặt đẹp với đôi mắt sắc, nhưng lại không có điểm gì nổi trội hẳn. Nếu chỉ nhìn qua một lần thì chắc chắn người ta sẽ quên ngay gương mặt ấy. Nói một câu thì chính là ấn tượng quá mờ nhạt, cô không tạo cho người khác thấy cảm giác về sự tồn tại của bản thân. Dù sao thì bản thân Kazu cũng thấy khá phiền toái trong các mối quan hệ với mọi người nên mặc dù có rất ít bạn nhưng cô cũng chẳng bao giờ bận tâm về điều đó.
“Vậy bạn trai cô bây giờ thế nào rồi?” Hirai vừa khuấy tách cà phê vừa hỏi với vẻ chẳng mấy hứng thú.
“Ở Mỹ rồi.” Fumiko phồng má trả lời.
“Thế tức là anh ta đã chọn công việc?”
Hirai cũng không nhìn vẻ mặt của Fumiko mà nhẹ nhàng nói vào thẳng trọng tâm.
“Không phải!” Fumiko mở trừng mắt lên phản đối.
“Ớ? Tôi nói đúng còn gì? Chẳng phải anh ta đã đi Mỹ rồi còn đâu?” Hirai ngạc nhiên hỏi lại, nhưng Fumiko vẫn nhất quyết phản đối.
“Cô vẫn chưa hiểu những gì tôi nói từ nãy giờ sao?”
“Cái gì cơ?”
“Lòng kiêu hãnh đã phá đám, khiến trái tim thiếu nữ của tôi không thể nói ra câu ‘Anh đừng đi’.”
“Trời ạ!”
Hirai vốn đang ngồi khoanh chân trên ghế đã ngã nhào xuống. Nhưng Fumiko cũng chẳng buồn để ý đến phản ứng của cô ấy.
“Cô hiểu rồi đúng không?”
Fumiko quay sang nói với Kazu. Kazu ra vẻ cố suy nghĩ trong vài giây.
“Tóm lại là chị không muốn anh ta đi Mỹ đúng không?” Sau vài giây, Kazu cũng nói vào trọng tâm vấn đề.
“Tất nhiên, tất nhiên là vậy rồi. Nhưng…”
“Thật không hiểu nổi.”
Thấy Fumiko đang nói chuyện e dè mà cũng đầy háo hức, Hirai giội ngay cho cô một gáo nước lạnh. Nếu Hirai ở vào vị trí của Fumiko lúc đó, chắc chắn cô ấy sẽ khóc bù lu bù loa và gào lên rằng “Anh đừng đi!”. Tất nhiên, chỉ là khóc giả vờ thôi. Nước mắt là vũ khí của phụ nữ mà. Đấy chính là lập luận của Hirai.
Fumiko vẫn hướng về phía Kazu với đôi mắt sáng rực: “Hãy giúp tôi quay trở lại ngày hôm đó, một tuần trước ấy”. Fumiko nói với vẻ nghiêm túc.
Nghe thấy nguyện vọng điên rồ muốn quay lại một tuần trước của Fumiko, Hirai vừa định kêu lên “Nhưng mà..”, nhưng nhìn vẻ bối rối của Kazu, cô cũng chỉ lầm bầm cái gì đó một mình. Còn Kazu, sau vài giây cô cũng chỉ đáp lại: “À, ra là…”, rồi cũng chẳng nói gì nữa cả.
Quán cà phê này nổi tiếng vì cái truyền thuyết thành thị có thể đưa người ta trở về quá khứ đã là chuyện của mấy năm trước rồi. Lúc đấy Fumiko không có hứng thú với nó nên cũng quên luôn. Một tuần trước, hai người họ bước vào quán này cũng hoàn toàn ngẫu nhiên mà thôi.
Tối hôm qua, Fumiko vô tình xem một chương trình giải trí trên ti vi. Mở đầu chương trình, MC có nhắc đến từ “truyền thuyết thành thị”. Vừa nghe đến đấy, Fumiko như bừng tỉnh khỏi cơn mê, những tin tức về quán cà phê này lại ùa về trong ký ức của cô. Đó chỉ là những mẩu ký ức vụn vặt, nhưng cô nhớ rất rõ một điều đó là “quán cà phê có thể đưa bạn quay ngược về quá khứ”.
“Nếu có thể quay về quá khứ, mình có thể làm lại một lần nữa. Mình, sẽ nói chuyện với Gorou một lần nữa.”
Ước vọng điên rồ ấy cứ vọng đi vọng lại trong đầu Fumiko, khiến cô không còn bình tĩnh, tỉnh táo như mọi khi nữa. Sáng hôm sau, cô vội vàng đến mức quên cả ăn sáng, đến công ty nhưng cũng chẳng làm việc, chỉ tập trung chú ý thời gian. Cô muốn thời gian trôi qua thật mau, dù chỉ hơn một giây cũng được, để kiểm chứng điều đó. Cả ngày, cô cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mất tập trung đến nỗi đồng nghiệp còn phải nhắc nhở: “Cô không sao chứ?”, và tất nhiên đó là một ngày làm việc với hàng loạt những sai lầm không đáng có. Càng đến gần giờ tan ca, Fumiko càng sốt ruột đến cực điểm.
Từ công ty đến quán cà phê này đi tàu mất ba mươi phút, từ nhà ga gần nhất đến quán cũng phải đi bộ một lúc. Fumiko chạy hộc tốc vào quán, khi mà Kazu còn chưa nói hết câu “Chào mừng quý khách”, cô đã vừa thở hồng hộc vừa nói “Hãy đưa tôi về quá khứ”. Và từ lúc đấy cho đến khi giải thích xong chuyện của mình, cô vẫn tràn trề hi vọng như vậy.
Thế nhưng, nhìn phản ứng của hai người trước mặt, Fumiko bắt đầu thấy bất an. Hirai thấy Fumiko như vậy cũng chỉ mỉm cười mà thôi. Còn Kazu trưng ra vẻ mặt lạnh lùng chẳng có ý định nhìn cô lấy một lần.
Thêm vào đó, nếu quán cà phê này thực sự có thể đưa người ta trở về quá khứ thì mọi người đã nườm nượp kéo đến rồi. Đằng này khách trong quán hôm nay giống hệt một tuần trước, chỉ có cô gái mặc đầm trắng, người đàn ông đang mở tờ tạp chí du lịch trên bàn cùng với Hirai và Kazu.
Fumiko hỏi với giọng lo lắng: “Có thể trở về quá khứ được đúng không?”
Đáng nhẽ cô phải hỏi chuyện này trước mới phải. Giờ mới hỏi liệu có quá muộn rồi không.
“Thế nào?”
Fumiko như muốn nhảy qua khỏi quầy, tiến sát đến chỗ Kazu mà hỏi.
Tất nhiên, Kazu vẫn chẳng để ý đến ánh mắt nóng rực của Fumiko.
“À, chuyện này…” Kazu chỉ trả lời một cách lấp lửng.
Thế nhưng nghe được câu trả lời này, Fumiko như trút được gánh nặng, cô lại tràn trề hi vọng. Không phải “No”, cô ấy không nói “No”.
Chỉ thoáng chốc, Fumiko lại lấy lại tinh thần. “Hãy đưa tôi về quá khứ!”
Fumiko lại tiếp tục nhoài người đu lên trên quầy.
“Quay về rồi cô định làm gì?”
Hirai vừa khuấy tách cà phê mát lạnh trong tay vừa điềm tĩnh hỏi lại.
“Tôi sẽ làm lại mọi chuyện.” Fumiko nói một cách nghiêm túc.
“Ra là vậy.” Hirai nhún nhún vai nói.
“Làm ơn hãy giúp tôi!”
Đột nhiên Fumiko hét to lên, làm cả quán phải giật mình.
Fumiko muốn kết hôn với Gorou cũng chỉ là chuyện mới gần đây. Năm nay Fumiko sắp sửa hai mươi tám tuổi, nhưng đã bị bố mẹ ở nhà, đang sống ở Hakodate thúc giục không biết bao nhiêu lần. Nào là “Đã chịu kết hôn chưa?”, nào là “Con vẫn chưa tìm được ai ưng ý à?”… Em gái cô năm nay hai mươi lăm tuổi, nhưng đã sớm kết hôn từ năm ngoái, thế nên bố mẹ cô càng giục nhiều hơn. Bây giờ, cứ một tuần bố mẹ cô lại gửi tin nhắn thúc giục một lần. Ngoài em gái ra, Fumiko còn một cậu em trai hai mươi ba tuổi nữa, nhưng cậu ta cũng đã “ăn cơm trước kẻng” ở quê rồi. Thành thử bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi mình Fumiko là lẻ bóng.
Vốn dĩ Fumiko cũng chẳng gấp gáp chuyện lấy chồng, nhưng chuyện kết hôn của em gái đã làm thay đổi nhận thức của cô. Cô bắt đầu thấy nếu kết hôn với Gorou thì cũng không vấn đề gì.
Hirai rút một điếu thuốc từ trong chiếc túi họa tiết da báo ra, vừa châm thuốc vừa nói một cách máy móc:
“Cô nên giải thích kĩ càng trước cho cô ấy thì hơn.”
Kazu lạnh nhạt đáp: “Đúng là như vậy.”
Nói rồi, Kazu bước đến trước mặt Fumiko đang nhoài người trên quầy. Kazu nhìn Fumiko với ánh mắt dịu dàng như đang đối diện với một đứa trẻ khóc nhè vậy.
“Nghe đây, hãy nghe kĩ những lời tôi sắp nói đã nhé.”
“Chuyện, chuyện gì?” Fumiko căng thẳng.
“Chị có thể quay lại quá khứ. Chắc chắn chị có thể quay lại, nhưng…”
“Nhưng?”
“Khi chị quay lại quá khứ, dù có cố gắng thế nào cũng không thay đổi được hiện thực đâu.”
Nghe đến đoạn “không thể thay đổi được hiện thực”, Fumiko bất giác kêu toáng lên:
“Sao cơ?”
Kazu vẫn lạnh lùng giải thích tiếp: “Cho dù có quay về quá khứ, thể hiện hết tình cảm của mình cho người bạn trai đã đi Mỹ kia thì…”
“Cho dù?”
“Hiện thực cũng sẽ không thay đổi.”
“Tại sao?”
Không muốn nghe, không muốn nghe. Fumiko bịt chặt lấy hai tai sống chết cũng không muốn nghe những lời ấy nữa. Nhưng Kazu vẫn cứ nói ra lời khiến cô không muốn nghe nhất.
“Việc anh ta đi Mỹ sẽ không thay đổi.”
Fumiko run lẩy bẩy. Thế nhưng Kazu vẫn cứ nói tiếp với vẻ lạnh lùng:
“Dù có quay lại quá khứ và nói thẳng với anh ta là ‘Đừng đi nữa’, có thể anh ta hiểu được tình cảm của cô, nhưng kết quả sẽ chẳng thay đổi.”
Nghe những lời nói lạnh lùng, vô tình của Kazu, bất giác Fumiko hét toáng lên: “Như thế chẳng phải thật vô nghĩa hay sao?”
“Dù cô có tức giận với Kazu cũng chẳng thay đổi được gì đâu.”
Hirai vừa phì phèo ngậm điếu thuốc vừa chêm vào một câu như muốn nói chuyện như vậy cô đã hiểu chưa.
“Tại sao?”
Fumiko nhìn Kazu với ánh mắt van xin nài nỉ.
“Dù chị có hỏi tại sao thì…” Kazu chỉ trả lời đơn giản,
“… luật đã định sẵn vậy rồi.”
Bình thường, trong các chuyến du hành thời gian trong các bộ phim hay các cuốn tiểu thuyết đều có quy tắc là “Nếu quay về quá khứ không được can thiệp để gây ảnh hưởng đến hiện tại”.
Ví dụ, khi quay về quá khứ, nếu bạn làm cản trở đến cuộc hôn nhân hay sự gặp gỡ của bố mẹ bạn sẽ đồng nghĩa với việc làm mất đi cơ hội để bạn được sinh ra, từ đó bạn cũng sẽ biến mất ở hiện tại.
Đây là quy tắc bình thường nhất hay được sử dụng trong nhiều câu chuyện về du hành thời gian, thế nên tất nhiên Fumiko cũng tin rằng “nếu có thể thay đổi quá khứ, hiện tại sẽ thay đổi”.
Chính vì thế, cô mới muốn quay lại quá khứ để sửa chữa mọi việc.
Thế nhưng, giờ đây giấc mơ ấy đã không thành hiện thực.
Fumiko vốn còn muốn có một lời giải thích thuyết phục hơn cho cái quy tắc “khi quay lại quá khứ, dù có nỗ lực thế nào cũng không thay đổi được hiện thực”, thế nhưng Kazu chỉ tóm gọn trong một câu “Luật đã định sẵn vậy rồi”. Không phải do ác ý mà Kazu không chỉ, cũng chẳng phải do quá khó hiểu đến nỗi không thể giải thích, nó chỉ đơn giản là luật lệ mà thôi. Có lẽ chính Kazu cũng không hiểu nổi lý do ở trong đấy. Cô ấy chỉ biết nói chuyện với vẻ mặt lạnh lùng mà thôi.
Hirai vừa nhìn vẻ mặt của Fumiko vừa nói một cách vui vẻ: “Tiếc quá nhỉ!”
Vừa nói, Hirai vừa nhả khói thuốc rất khoái chí. Từ lúc Fumiko bắt đầu giải thích mọi chuyện, Hirai đã chờ để được nói một câu quyết định này.
Cả người Fumiko như mất hết sức lực. Cô trượt từ trên mặt quầy xuống ghế ngồi, bài báo giới thiệu về quán này giờ hiện lên trong đầu cô rõ mồn một.
“Lẽ nào…”
Bài báo này bắt đầu với tiêu đề Lần theo sự thật về “quán cà phê có thể quay về quá khứ” từng nổi tiếng như là một truyền thuyết thành thị.
Nội dung của bài báo đại khái như sau:
Tên quán cà phê này là Funiculì Funiculà. Quán cà phê này vì có thể đưa người ta trở về quá khứ mà nổi tiếng đến mức khách xếp hàng dài mấy ngày không hết. Nhưng thực tế, những người có thể trở về quá khứ cũng chỉ là con số 0. Nguyên nhân chính là để có thể trở về quá khứ, có vài quy tắc rất phiền phức, cực kỳ phiền phức.
Trước hết, quy tắc đầu tiên là “Dù có quay lại quá khứ, bạn cũng không thể gặp được những người chưa từng đến quán cà phê này bao giờ”. Chính vì lẽ đó, tùy vào mục đích mà “dù có quay lại quá khứ cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Một quy tắc nữa là “Khi quay trở lại quá khứ, dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, bạn cũng không thể thay đổi được hiện tại”. Dù bạn có hỏi người làm trong quán tại sao lại có cái quy tắc như thế này thì cũng chỉ nhận được một câu trả lời không thể chấp nhận nổi là “Không biết” mà thôi.
Và theo như trong phóng sự thì họ không thể tìm thấy ai đã quay về quá khứ cả.
Nói tóm lại, thực hư việc có thể quay về quá khứ vẫn chưa được xác nhận. Giả sử thực sự có thể quay về đi chăng nữa, nhưng nếu không thể thay đổi được hiện tại thì chẳng phải là vô nghĩa hay sao. Truyền thuyết thành thị này cũng thú vị đấy, nhưng nó lại chẳng có tí giá trị tồn tại nào cả. Bài báo đã kết luận như vậy đấy.
Ngoài ra, bài báo này còn bổ sung thêm thông tin là để có thể quay về quá khứ còn có vài quy tắc khác nhưng mà đến giờ vẫn chưa rõ chi tiết.
Nhận thấy thái độ của Fumiko, Hirai đi đến chiếc bàn cô đang nằm rạp trên đấy, ngồi đối diện với cô rồi hớn hở giải thích những quy tắc khác.
Fumiko vẫn nằm rạp ra bàn, nhìn lọ đường trước mắt, vừa suy nghĩ vẩn vơ sao đường của quán này không phải là đường viên, vừa nghe Hirai giải thích.
“Không chỉ có vậy đâu, nào là muốn quay lại quá khứ chỉ có thể ngồi lên một chiếc ghế đặc biệt trong quán. Nào là khi quay về quá khứ rồi thì không được phép rời khỏi chiếc ghế ấy nữa…”
Hirai vừa gập ngón tay thứ năm lại vừa hỏi lại Kazu: “Ngoài ra còn gì nữa ấy nhỉ?”
Kazu vừa lau mấy cái ly vừa trả lời: “Có hạn chế về thời gian.”
Kazu cũng chẳng nhìn về phía này, cứ nói như thể độc thoại vậy.
“Hạn chế về thời gian?” Fumiko vô thức ngẩng đầu lên, lặp lại lời Kazu vừa nói. Kazu cũng chỉ hơi mỉm cười, gật đầu xác nhận.
Hirai gõ gõ mặt bàn vui vẻ nói: “Nói thật thì chẳng có ai nghe đến tận đây mà vẫn muốn quay về quá khứ.”
Không, phải nói là Hirai thích thú khi nhìn Fumiko mới phải.
“Lâu lắm rồi mới lại thấy cảnh này. Trước cũng có nhiều người đến đây, đều chẳng biết gì giống như cô vậy, cứ nằng nặc nói muốn trở về quá khứ.”
“Chị Hirai à!”
Kazu nói với giọng hơi trách móc.
“Trên đời này chẳng có chuyện tốt đến thế đâu, từ bỏ đi thôi.” Không đếm xỉa đến lời nhắc nhở của Kazu, Hirai vẫn tiếp tục nói.
“Chị Hirai.” Kazu gằn giọng.
“Được rồi, được rồi. Cô nên nói rõ chuyện này cho cô ấy… ơ này.”
Thời gian cũng muộn rồi. Cả người Fumiko cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa, cô lại nằm rạp xuống bàn.
Hirai thấy cô như vậy bèn phá lên cười ha hả.
Đúng lúc này, “Cho tôi xin thêm cà phê.”
Người đàn ông ngồi ở chiếc bàn gần cửa ra vào nhất vốn đang mở tờ tạp chí du lịch trên bàn vừa lên tiếng.
“A, vâng ạ…”
Leng keng.
“Chào mừng quý khách.”
Lời chào của Kazu vừa vang lên trong quán, một người phụ nữ đã tiến vào. Cô ấy mặc một chiếc đầm màu xanh nhạt, khoác thêm một chiếc áo len màu be, đi giày màu xanh thẫm và mang một chiếc túi vải màu trắng tinh. Cô ấy có nước da trắng và đôi mắt to tròn, lấp lánh như thiếu nữ.
“Chị về rồi đây.”
“Chị dâu.”
Kazu gọi cô gái có đôi mắt to tròn như thiếu nữ là “Chị”, nhưng thực ra cô ấy chỉ là vợ người anh họ của Kazu mà thôi. Cô ấy tên là Tokita Kei.
“Hoa anh đào tàn hết rồi nhỉ?”
Có lẽ Kei cũng chẳng tiếc nuối đến mức đấy, cô vui vẻ bắt chuyện với Kazu.
“Vâng, tàn hết rồi ạ.”
Kazu vẫn chỉ nhàn nhạt trả lời, nhưng không phải là thái độ với người ngoài như khi nói chuyện với Fumiko mà có cái gì đó rất thân thiết.
“Cô về rồi đấy à?”
Người vừa cất tiếng là Hirai. Có lẽ đã chán với việc trêu chọc Fumiko, Hirai rời khỏi bàn Fumiko ngồi và đi về phía quầy, vừa đi vừa bắt chuyện với Kei.
“Cô vừa đi đâu về thế?” Hirai hỏi.
“Bệnh viện.”
“Khám sức khỏe định kỳ?”
“Ừ!”
“Hôm nay sắc mặt cô tốt đấy.”
“Vậy sao?”
Kei liếc sang phía Fumiko đang nằm rạp trên bàn, hơi nhướng mày thắc mắc, nhưng Hirai lại lắc đầu, thế nên cô đi thẳng vào căn phòng phía sau quầy.
Leng keng.
Kei vừa biến mất sau cánh cửa một lúc thì một người đàn ông vạm vỡ xuất hiện. Anh cúi thấp đầu xuống để không đụng đầu phải cửa ra vào. Anh mặc một bộ đồ đầu bếp màu trắng, thêm một chiếc áo khoác mỏng và mặc quần âu. Tay phải cầm một chùm chìa khóa, chúng va vào nhau phát ra tiếng lách cách. Anh tên Tokita Nagare, chủ quán cà phê này.
“Anh đã về.”
Kazu lên tiếng. Nagare hơi gật đầu và hướng đôi mắt nhỏ ti hí như sợi chỉ sang nhìn người đàn ông đang giở tờ tạp chí trên chiếc bàn gần cửa ra vào nhất.
Hirai yên lặng đưa chiếc tách không ra, ý muốn thêm cà phê. Thế là Kazu mang theo chiếc tách đi vào trong bếp.
Hirai chống cằm, yên lặng nhìn Nagare.
“Anh Fusagi.”
Nagare đứng trước mặt người đàn ông đọc tạp chí rồi nhẹ nhàng gọi.
Người đàn ông được gọi là Fusagi ấy trong thoáng chốc không biết có phải mình được gọi không, anh ta chậm rãi ngẩng mặt lên.
Nagare thấy anh ta ngẩng đầu lên thì hơi gật đầu chào, nói: “Chào anh!”
“… Xin chào!”
Người đàn ông được gọi là Fusagi đáp lại hờ hững, rồi sau đó lại cúi mặt xuống tờ tạp chí. Nagare cứ như vậy nhìn Fusagi một lúc. Đột nhiên anh hướng về phía bếp gọi:
“Kazu.”
“Chuyện gì?” Kazu từ trong bếp ló đầu ra trả lời.
“Em gọi điện chị Koutake đi…”
Kazu ngây người trong chốc lát.
“Bảo chị ấy là đã tìm ra rồi.”
Nói rồi Nagare hướng về phía Fusagi. Kazu lúc này đã hiểu ra vấn đề, cô đáp ngay: “À, vâng ạ!”
Nói rồi, cô đưa tách cà phê cho Hirai rồi đi về phía căn phòng trong góc để gọi điện thoại.
Nagare liếc nhìn Fumiko đang nằm rạp trên bàn, rồi anh đi vòng ra sau quầy, lấy một chiếc ly từ trên tủ chén, lôi một hộp nước cam ép từ tủ lạnh bên dưới quầy, rót ra và làm một hơi cạn sạch ly.
Nagare đi vào trong bếp để rửa chén, nhưng ngay sau đó, có tiếng móng tay gõ cộc cộc lên mặt quầy.
“…?”
Nagare thò đầu ra, Hirai hơi vẫy tay gọi. Nagare cứ để nguyên đôi tay ướt như thế từ từ đi ra. Hirai hơi nhoài người lên khẽ hỏi: “Thế nào rồi?”
Nagare vừa tìm khăn lau tay vừa nói: “Hửm?”
Chẳng biết là anh ta trả lời câu hỏi của Hirai hay là tiếng khó chịu khi không tìm thấy khăn lau tay nữa.
Hirai lại tiếp tục thì thầm: “Xét nghiệm í…”.
Nagare cũng chẳng trả lời cô ấy, anh chỉ gãi gãi mũi.
“Tình hình rất tệ sao?”
Hirai nghiêm túc nói, có vẻ cô đang rất lo lắng. Ấy thế nhưng Nagare lại chẳng có biểu hiện gì cả, anh chỉ nói như đang độc thoại.
“Lần này không đến mức phải nhập viện…”
Hirai thầm thở dài một hơi: “Vậy sao?”, rồi hướng về phía căn phòng trong góc nơi Kei vừa đi vào.
Kei vốn bị bệnh tim bẩm sinh nên bao năm nay cô vẫn phải ra vào bệnh viện như cơm bữa. Thế nhưng cô lúc nào cũng lạc quan, vô tư. Dù cơ thể có ốm yếu thế nào đi nữa cô vẫn nở nụ cười trên môi. Hirai biết rõ điều đó nên cô chỉ xác nhận với Nagare mà thôi.
Cuối cùng thì Nagara cũng tìm thấy giẻ lau tay, anh vừa lau tay vừa chuyển chủ đề câu chuyện.
“Chuyện của cô Hirai ổn cả chứ?”
Chuyện gì ổn cơ? Có lẽ Hirai vẫn chưa hiểu ý của Nagare, cô mở to mắt hỏi lại:
“Chuyện gì cơ?”
“Chuyện em gái của cô. Cô ấy đã đến đây rất nhiều lần rồi ấy nhỉ.”
“… À!”
Hirai vừa trả lời một cách mơ hồ vừa nhìn xung quanh quán.
“Gia đình của cô trước đây mở lữ quán đúng không?”
“À, vâng.”
Nagare cũng không biết rõ chuyện này lắm, anh chỉ biết sau khi Hirai rời khỏi nhà, em gái cô đã tiếp quản lữ quán.
“Em gái cô giờ chỉ có một mình chắc vất vả lắm đây.”
“Không sao, không sao. Em gái tôi nó mạnh mẽ lắm.”
“Nhưng…”
“Bây giờ tôi càng không thể trở về được.”
Hirai thở hắt ra.
Nói rồi cô lấy từ chiếc túi họa tiết da báo của mình một chiếc ví dày to như một cuốn từ điển, bắt đầu moi mấy đồng tiền trong đấy ra.
“Tại sao?”
“Dù có về cũng chẳng làm được gì.” Hirai nói như tự giễu.
“Nhưng…”
Nagare như còn muốn nói điều gì đó, nhưng Hirai đã ngắt lời anh.
“Cảm ơn vì tách cà phê.”
Nói rồi cô để tiền trên bàn rồi chạy như bay ra khỏi quán.
Leng keng.
Nagare vừa thu mấy đồng tiền Hirai để trên quầy vừa nhìn sang phía Fumiko đang nằm bò trên bàn. Thế nhưng anh cũng chỉ nhìn vậy mà thôi. Có lẽ anh cũng chẳng quan tâm người đang nằm kia là ai nữa. Những đồng tiền nhỏ nằm trong lòng bàn tay anh kêu lách cách.
“Anh ơi…”
Kazu thò đầu ra gọi Nagare. Kazu gọi Nagare là anh không phải để chỉ anh ruột mà chỉ là anh họ mà thôi.
“Hả?”
“Chị dâu gọi anh vào đấy.”
Nagare nhìn khắp quán một lượt rồi nói: “Anh biết rồi.”
Những đồng tiền nhỏ được nắm trong lòng bàn tay.
“Chị Koutake nói sẽ đến ngay.”
Nagare cũng chỉ gật đầu tỏ ý đã biết.
“Em trông quán giúp anh nhé.”
Nói rồi, bóng Nagare biến mất trong phòng.
“Vâng.”
Mặc dù nói vậy nhưng trong quán cũng chỉ có ba người khách, một cô gái đang đọc tiểu thuyết, Fumiko đang nằm rạp trên bàn và một người đàn ông tên là Fusagi vừa đọc cuốn tạp chí vừa ghi chép cái gì đó mà thôi.
Kazu cất tiền Nagare đưa và thu dọn tách cà phê Hirai vừa uống.
Một trong ba chiếc đồng hồ quả lắc cổ trong quán kêu lên năm hồi boong boong… trầm thấp.
“Cà phê…”
Fusagi giơ tách cà phê lên, gọi Kazu đang ở sau quầy. Lúc nãy anh ta có nói xin thêm cà phê nhưng vẫn chưa nhận được.
“A…”
Kazu nhanh chóng chạy vào trong bếp và mang ra một bình cà phê bằng thủy tinh.
“Như vậy cũng được.”
Sau một lúc nằm rạp trên bàn, Fumiko đột nhiên ngẩng đầu dậy.
Kazu mặc dù đang thêm cà phê cho Fusagi, nhưng khóe mắt vẫn liếc sang phía Fumiko bên này.
“Như vậy cũng được.” Fumiko đột ngột đứng thẳng dậy. “Không thay đổi được cũng không sao. Hiện thực vẫn giữ nguyên như vậy cũng không sao.”
Nói rồi, Fumiko tiến nhanh lại chỗ Kazu, gần đến mức sắp sửa mắt chạm mắt, mũi chạm mũi đến nơi.
Kazu vừa lặng lẽ đặt tách cà phê trước mặt Fusagi, vừa nhíu mày nói: “Ơ, à thì…” Nói rồi cô lùi lại một, hai bước.
Nhưng cô vừa lùi thì Fumiko lại tiến gần lại.
“Thế nên hãy đưa tôi về một tuần trước!”
Giống như đã quyết tâm nhất định phải làm được, giọng của Fumiko dứt khoát không chút do dự. Cũng có thể do cô quá phấn khích trước cơ hội được trở về quá khứ mà thôi.
“À, nhưng mà.”
Kazu hơi bối rối trước vẻ hăm dọa của Fumiko, cô lách người qua khuỷu tay của Fumiko và chạy biến về phía sau quầy.
“Có một quy tắc quan trọng nữa…” Cô nói.
Fumiko nghe thấy câu này thì mày nhăn tít thành hình chữ bát rồi lớn giọng: “Vẫn còn nữa à?”
Không thể gặp người chưa đến quán này lần nào. Không thay đổi được hiện thực. Quay về quá khứ cũng không được rời khỏi ghế. Rồi còn cả giới hạn thời gian. Fumiko vừa giơ tay vừa điểm lại các quy tắc một lượt.
“Có lẽ đây là vấn đề quan trọng nhất…”
Chỉ nghe đống quy tắc trên thôi Fumiko đã ngán ngẩm lắm rồi, nay lại thêm câu “Vấn đề quan trọng nhất” nữa, trái tim cô như rã rời.
Thế nhưng, Fumiko lại bặm chặt môi nói: “Đã đến nước này thì sao cũng được… nói đi…”
Cô khoanh tay lại, nghiêm túc nhìn Kazu và gật đầu.
Kazu thở dài một hơi như nói “Tôi hiểu rồi!” Sau đó cô mang bình cà phê đi vào trong bếp lau dọn, bỏ lại Fumiko bên ngoài.
Fumiko cố gắng hít thở sâu để trấn tĩnh, làm dịu đi trái tim đang đập loạn của mình.
Mục đích ban đầu của cô là quay về quá khứ để ngăn cản Gorou đi Mỹ. Nói là ngăn cản thì có vẻ không hay lắm, nhưng cô muốn nói với Gorou rằng “Em mong anh đừng đi”, để anh có thể hủy chuyến đi Mỹ này. Nếu có thể, hai người có lẽ sẽ không phải chia tay. Nói tóm lại, lý do cô muốn quay trở lại quá khứ là vì cô muốn “thay đổi hiện thực”.
Thế nhưng, quy tắc của quán này lại là “không thể thay đổi được hiện thực”, thế nên chuyện Gorou đi Mỹ, chuyện hai người chia tay, tất cả đều không thể thay đổi được nữa. Mặc dù vậy, ngay lúc này Fumiko vẫn vô cùng háo hức muốn quay trở về quá khứ. Lúc này, mục đích của cô chỉ đơn giản là quay về mà thôi. Cơ hội được trải nghiệm điều kỳ diệu ấy khiến Fumiko thấy háo hức hẳn lên, tim cô đập rộn ràng. Chuyện này tốt hay xấu, cô không biết. Nhưng nếu coi nó là một chuyện tích cực thì điều tồi tệ sẽ không xảy ra. Cô tự động viên mình như vậy.
Sau khi Fumiko hít thở sâu xong, Kazu cũng đã quay trở lại.
Cả người Fumiko căng cứng giống như bị cáo chờ tuyên phạt. Thế nhưng, Kazu chỉ đứng trong quầy và nói: “Để có thể quay về quá khứ, chị chỉ có thể ngồi vào một chiếc ghế duy nhất trong quán.”
Nghe đến đây, Fumiko vội hỏi: “Đâu? Đâu? Tôi nên ngồi chỗ nào?”
Cô vội vàng nhìn ngó dáo dác khắp quán đến mức như có thể nghe tiếng xương cổ kêu rắc rắc.
Kazu không để ý đến phản ứng của cô, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cô gái mặc đầm trắng.
Nhận ra ánh mắt của Kazu, Fumiko nhìn theo về phía cô gái mặc đầm trắng ấy.
“Là chiếc ghế đó.” Kazu nói nhỏ.
“… Chiếc ghế cô gái đó đang ngồi sao?”
Fumiko nhìn cô gái mặc đầm trắng với ánh mắt nghi ngờ, cô nhoài người trên quầy hỏi nhỏ Kazu.
“Đúng vậy!” Kazu nhẹ nhàng đáp lời.
Ngay trước khi câu trả lời ngắn gọn ấy kết thúc, Fumiko đã chạy ngay đến trước mặt cô gái mặc đầm trắng.
Cô gái trước mắt này có làn da trắng đến gần như trong suốt, tương phản với mái tóc dài đen nhánh, tạo cho người khác ấn tượng về một mỹ nhân mỏng manh yếu đuối. Mặc dù đã vào mùa xuân nhưng vẫn còn hơi lạnh, thế nhưng ngoài chiếc đầm tay lỡ đang mặc trên người, xung quanh cô chẳng có chiếc áo khoác nào cả. Fumiko cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng giờ không phải lúc để thắc mắc. Cô bắt chuyện với cô gái.
“Xin lỗi, cô có thể cho tôi ngồi đây một chút không?”
Cố đè nén cảm giác nôn nóng, Fumiko cố gắng nói năng lịch sự với cô gái trước mặt. Thế nhưng cô gái ấy lại chẳng phản ứng gì cả. Như thể cô ấy chẳng nghe thấy gì cả. Fumiko hơi khó chịu, nhưng cũng có vài người mặc dù đang đọc sách nhưng tâm trí đã đi vào một thế giới khác rồi, thế nên chắc chắn là cô ấy chưa nghe thấy lời nói vừa rồi. Nghĩ như vậy nên Fumiko lại hỏi lại một lần nữa.
“Xin lỗi… Chị có nghe thấy lời tôi chứ?”
“…”
Tất nhiên là cô gái mặc đầm trắng vẫn không có phản ứng gì.
“Vô ích thôi.”
Bất chợt, sau lưng Fumiko vang lên một giọng nói. Đó là tiếng của Kazu. Để hiểu hết câu nói “Vô ích thôi” này của Kazu, Fumiko phải suy nghĩ mất một lúc.
Nếu chỉ nói tôi muốn cô nhường ghế là vô ích ư? Hay dù có nói thật lịch sự hãy nhường ghế cho tôi cũng vô ích? Từ từ đã, đây cũng là quy tắc sao? Nếu không chấp hành được quy tắc này thì mọi thứ cũng vô ích thôi? Nhưng thế thì câu “Vô ích thôi” này hơi sai sai…
Trong tích tắc, trong đầu Fumiko đã xoay chuyển vô vàn suy nghĩ. Thế nhưng, cô vẫn chỉ bật ra một câu nói hết sức thông thường:
“Tại sao?”
Fumiko nhìn về phía Kazu với ánh mắt đơn thuần, trong sáng như trẻ con. Nhưng Kazu cũng chẳng né tránh nhìn thẳng vào ánh mắt ấy của Fumiko.
“Vì người đó là… một hồn ma.”
Kazu nói thật rõ ràng, mạch lạc, không có cảm giác gì là nói đùa hay lừa gạt.
Fumiko lại phải cố ép đầu óc hoạt động hết công suất.
(Hồn ma? Giống như những hồn ma hay kêu gào thảm thiết? Hay những linh hồn hay xuất hiện vào mùa hè dưới gốc cây liễu? Cô ấy nói rất rõ ràng nhưng… hay là mình đã nghe nhầm? Hồn ma, người già, lớn tuổi? Người trước mắt mình là người lớn tuổi nên không đứng dậy được? Về mặt ngữ nghĩa thì mình hiểu được, nhưng nhìn thế nào thì trông cô gái này cũng chỉ hai mấy là cùng. Chắc chắn không thể là người lớn tuổi được.)
Trong đầu Fumiko đang loạn cào cào bởi vô vàn suy nghĩ khác nhau. Nhưng cuối cùng cô vẫn hỏi một câu rất bình thường:
“Hồn ma?”
“Vâng!”
“Cô không đùa chứ?”
“Đấy là sự thực.”
Fumiko ngây người một lúc. Bởi cô gái mặc đầm trắng trước mắt này cho cô một cảm giác rất chân thật.
“Thế nhưng rõ ràng…” Fumiko nói.
“Có thể nhìn thấy.”
Kazu trả lời ngay lập tức như một câu trả lời đầy dụng ý. Còn Fumiko lại thấy bối rối trước câu nói ấy.
“Nhưng…”
Fumiko vươn tay về phía chân mày của cô gái mặc đầm trắng. Kazu đưa ngón tay đấy đến trước cô gái và nói: “Có thể chạm được”.
Nghe những lời đầy ẩn ý đấy, Fumiko thực sự chạm tay vào lông mày của cô gái để xác nhận chuyện thực sự có thể chạm được. Thật khó tin đây lại là một hồn ma. Cô từ từ rút tay lại, rồi lại chạm vào một lần nữa. Cô quay lại nhìn Kazu, trên mặt như viết “Có thể chạm rõ ràng như thế này mà bảo là hồn ma á?”.
Nhưng Kazu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
“Là một hồn ma.”
“… Thực sự là hồn ma sao?”
Fumiko chăm chú nhìn cô gái trước mặt đến mức bất lịch sự.
“Đúng vậy.” Kazu đáp lại không do dự.
“Không thể nào.”
Fumiko không thể tin được cô gái trước mặt lại là một linh hồn. Nếu cô không thể nhìn rõ cô gái này, cũng không thể chạm vào được thì đã đành, đằng này lại không phải. Cô gái này có thể chạm vào được, đã vậy cô ta còn cả đôi chân kia nữa. Cuốn sách cô ta đang đọc mặc dù cô chưa nhìn thấy cái tựa bao giờ nhưng nó cũng rất bình thường như những cuốn được bày bán trong hiệu sách. Và thế là Fumiko nảy ra một ý nghĩ.
Thực ra không có chuyện quay về quá khứ.
Thật ra không quay trở về quá khứ được, nhưng quán cà phê này lại cứ phao tin như vậy. Sau đó họ đặt ra vô số quy tắc rắc rối. Đấy chính là chướng ngại đầu tiên ngăn bước những vị khách đến quán để thực hiện ước muốn. Sau đó, nếu chướng ngại đầu tiên không cản bước được các vị khách, quán sẽ đưa ra cho họ chướng ngại thứ hai là cô gái trước mắt này. Nghe thấy cô ta là một hồn ma, mọi người sẽ hoảng sợ mà từ bỏ. Và tất nhiên, những phản ứng của cô gái mặc đầm trắng này cũng chỉ là diễn xuất sao cho giống với một hồn ma mà thôi. Nghĩ như vậy Fumiko lại nổi tính ương ngạnh.
Nói dối thì nói dối. Nếu không vạch trần lời nói dối này thì con sâu trong bụng cô không chịu để yên mất.
Thế là Fumiko lại hỏi cô gái mặc đầm trắng một cách lịch sự:
“Xin lỗi, chị có thể nhường lại chiếc ghế này cho tôi một chút được không?”
Thế nhưng cô gái mặt vẫn chẳng có phản ứng gì cả, cô cứ điềm nhiên ngồi đọc sách như thể những lời Fumiko vừa nói chẳng lọt vào tai.
Fumiko cũng chẳng để tâm, cô cứ thế nắm chặt khuỷu tay cô ta.
“Á, vô ích thôi.” Kazu hét to lên, nhưng…
“Một chút thôi! Đừng có lơ tôi như thế!” Fumiko đã kéo thật mạnh nhằm tách cô gái ra khỏi chiếc ghế.
Ngay lúc đó, “!”.
Cô gái đột nhiên mở trừng hai mắt nhìn Fumiko chằm chằm. Cũng chính lúc đó, Fumiko chợt nhận thấy cơ thể mình nặng nề gấp mấy lần. Phải nói là cảm giác bị mấy chục chiếc chăn bông dày cùng đè lên người mới đúng. Những bóng đèn trong quán chợt tắt chợt sáng như những ngọn nến leo lét, và khắp quán cà phê vang vọng tiếng gào thét của những hồn ma không biết từ đâu ùa về, Fumiko không trụ được nữa, cô khuỵu xuống, hai tay cũng chống luôn xuống sàn nhà.
“Không, chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?”
Fumiko hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Kazu quan sát mọi chuyện, cô tỏ vẻ chán nản nói: “Lời nguyền đấy”.
Nghe thấy lời này, Fumiko vẫn chưa thể hiểu ngay được. “Hả?”
Cô nói như rên rỉ. Cơ thể cô ngày càng nặng, như có một sức mạnh vô hình nào đó đè nặng lên vai khiến cô không chịu nổi mà phải nằm rạp xuống sàn nhà.
“Cái gì cơ? Chuyện gì thế này?”
“Đó là lời nguyền… Khi cô cưỡng ép người khác rời khỏi chiếc ghế đó, cô sẽ bị như vậy.”
Kazu nói xong thì bỏ mặc Fumiko đang nằm rạp trên sàn nhà và đi vào bếp.
Fumiko giờ đang nằm bẹp gí ở đấy, cô không nhìn thấy Kazu đi vào bếp, nhưng cô nghe thấy tiếng bước chân rõ mồn một. Tiếng bước chân ấy ngày một xa nên cô có thể đoán được Kazu đã đi đâu. Fumiko bắt đầu thấy sợ hãi, toàn thân cô toát mồ hôi lạnh.
“Cái này, là nói đùa phải không? Chuyện này là sao chứ?”
Không có ai trả lời. Cả người cô run lên nhè nhẹ. Cô gái cho đến bây giờ vẫn giữ nguyên gương mặt đáng sợ ấy mà nhìn cô. Con người tĩnh lặng đọc sách lúc nãy như đã biến đi đâu mất vậy.
Fumiko hướng về phía nhà bếp kêu lên: “Cứu! Cứu tôi với!”
Có lẽ đã nghe thấy lời kêu cứu của cô, Kazu quay trở lại. Từ nơi mà Fumiko không nhìn thấy được, Kazu đang mang thêm một bình cà phê thủy tinh đến.
Fumiko lắng nghe tiếng bước chân đang tiến lại gần mình, cô không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Quy tắc, hồn ma, lời nguyền. Tất cả đều loạn cả lên. Thêm vào đó, cô cũng không biết Kazu có cứu cô hay không nữa, bởi cô ấy cũng chẳng đáp lại lời cô nói. Fumiko lại kêu lên một lần nữa:
“Cứu tôi!”
Đúng lúc này, “Cô dùng thêm cà phê chứ?”.
Đột nhiên Fumiko nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Kazu. Fumiko nổi giận.
Kazu chẳng để ý đến nỗi sợ hãi của cô, cũng chẳng giúp đỡ gì cả, đã thế cô ấy còn mời cô gái kia uống thêm cà phê.
Fumiko lại suy nghĩ trong đầu:
Đúng là lúc cô nói cô ấy là hồn ma, tôi không tin cô là tôi sai. Cố tình kéo tay cô ta, đẩy cô ta ra khỏi ghế cũng là tôi sai. Nhưng làm lơ với một người đã phải hét lên là “Cứu tôi với!” rồi lại thản nhiên mời cô gái kia uống cà phê là sao hả? Linh hồn ấy cũng chẳng muốn thêm cà phê đâu.
Thế nhưng ra đến miệng cô lại nói thành: “Cô đùa à?”
Cô vừa dứt lời thì…
“Vâng, cảm ơn.”
Cô nghe thấy một giọng nói mỏng, trong vắt vang lên. Đó là giọng của cô gái. Và ngay khoảnh khắc ấy, cô thấy người mình lại nhẹ hẫng.
“Ơ.”
Lời nguyền được hóa giải.
Fumiko thở hổn hển, mặc dù vẫn còn quỳ hai đầu gối nhưng cả người đã nâng được lên. Cô nhìn chằm chằm Kazu, nhưng Kazu chỉ hơi gật đầu tỏ ý hỏi: “Cô thấy thế nào?”