Review sách
Review sách “KHI TÁCH CÀ PHÊ CÒN CHƯA NGUỘI” (Nguyễn Huờgg)
“Có một quán cà phê ở một khu phố nọ. Ở đấy có một truyền thuyết thành thị về một chiếc ghế. Chỉ cần ngồi vào chiếc ghế ấy, bạn có thể quay trở lại khoảng thời gian mong muốn.
Thế nhưng, cũng có rất nhiều quy tắc ….
Những quy tắc hết sức phiền phức.
1. Dù có quay lại quá khứ, bạn cũng không thể gặp được những người chưa từng đến quán cà phê này bao giờ.
2. Khi quay trở lại quá khứ, dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, bạn cũng không thể thay đổi được hiện tại.
3. Khi có một vị khách đã ngồi vào chiếc ghế quay về quá khứ, bạn chỉ có thể ngồi vào đó khi vị khách ấy đứng lên.
4. Dù có quay về quá khứ, bạn cũng không thể đứng dậy và di chuyển khỏi chiếc ghế.
5. Thời gian bạn có thể quay về quá khứ tính từ lúc bạn gọi một tách cà phê cho đến khi tách cà phê ấy nguội lạnh. “
———————
Có lẽ, cuốn sách sẽ không thật sự phù hợp với những ai yêu thích khám phá và một chút thử thách, bởi đây là một cuốn sách dễ đọc, đến mức mình có thể đọc ngấu nghiến trong vài giờ đồng hồ. Không giống như những câu chuyện tiểu thuyết của Haruki Murakami mình từng đọc, “ Khi tách cà phê còn chưa nguội” chỉ giống như là một câu chuyện giúp bản thân thư giãn sau những căng thẳng hơn. Không có quá nhiều tình tiết, không có quá nhiều đạo lý và cũng chỉ vẻn vẹn khoảng hơn 10 nhân vật, thậm chí, nó còn không có nhân vật chính. Thậm chí, nó còn lười có bối cảnh không gian khi mà tất cả câu chuyện chỉ tồn tại trong một quán cà phê nhỏ bé chỉ vẻn vẹn 03 chiếc bàn riêng và một dãy ghế quầy bar.
Ấy vậy mà:
Một chỗ ngồi của một hồn ma, một quán cà phê ở tít cuối đường hầm, một tách cà phê nóng hổi chờ nguội lạnh,… Một cô gái váy dài trắng tay cầm cuốn tiểu thuyết, một người đàn ông luôn cầm tạp chí du lịch, một nhân viên phục vụ không cảm xúc và những con người với cách sống, cách suy nghĩ khác nhau; tất cả đã bước vào trong quán cà phê nhỏ xinh ấy để kể cho chúng ta một câu chuyện. Câu chuyện về chiếc ghế có thể quay về quá khứ.
Nghe có vẻ cuốn sách sẽ giống như một câu chuyện xuyên không Trung Quốc, thay đổi quá khứ và làm lại từ đầu. Thế nhưng, sự thật lại hoàn toàn trái ngược, với những quy tắc phiền phức mà hễ ai nghe hết cũng đều bỏ đi, bởi vậy, dù có trong mình một “ truyền thuyết thành thị”, quán cà phê vẫn cứ yên ả trôi ngày này qua ngày khác.
Mình thực thích cái đống quy tắc mà “ ai đó “ đã đưa ra cho chiếc ghế này, mỗi quy tắc, đều giống như một đường chặn hết mọi mong muốn của con người, nhưng nó lại chính là sự thật, là cái giá phải trả và là điều hiển nhiên. Sự thật rằng vốn chẳng bao giờ ta có thể thay đổi được quá khứ, và rằng để có thể quay trở về, có thể cái giá phải trả không quá đắt (không phải bằng tiền hay sinh mệnh người quay về) nhưng nó lại trả bằng chính cái tâm: cái tâm khi chấp nhận toàn bộ những quy tắc ấy, cái tâm khi chấp nhận chờ cô gái đứng dậy khỏi chiếc ghế có thể quay về, và cái tâm dám đương đầu với những gì đã diễn ra. Đó, vốn là những điều hiển nhiên mà con người phải chấp nhận và vượt qua, nhưng hình như, không phải ai cũng hiểu được điều đó.
“Hiện thực sẽ không có gì thay đổi đúng không?”
“Vâng”
“Nhưng từ bây giờ thì sao?”
“Chị nói thế nghĩa là?”
“Chuyện từ bây giờ trở đi…”
Fumiko cân nhắc từ ngữ: “…Chuyện tương lai thì sao?”
Nghe đến đây, Kazu quay lại nhìn Fumiko: “Tương lai là chuyện còn chưa xảy ra, nó phụ thuộc vào chính chị…”
Và lần đầu tiên, Fumiko nhìn thấy Kazu mỉm cười.
Giống như quy tắc số 2 “Khi quay trở lại quá khứ, dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, bạn cũng không thể thay đổi được hiện tại” cũng giống như một tờ báo đã đưa tin rằng “chiếc ghế này – chẳng có ý nghĩa gì cả” vì nó chẳng thể làm được điều gì, “Vậy, chiếc ghế này có thật sự vô dụng như vậy không?” Câu trả lời có lẽ sẽ nằm ở trang cuối cùng của câu chuyện, khi ta đã trải qua hết 04 mẩu chuyện “Người yêu” – “Vợ chồng” – “Chị em” và “Mẹ con” này vậy:
“Chỉ cần có trái tim, con người có thể vượt qua bất cứ khó khăn, trắc trở nào trong cuộc sống. Thế nên, dù hiện thực không thể thay đổi được nữa, nhưng nếu trái tim con người thay đổi thì chiếc ghế này chắc chắn có một ý nghĩa quan trọng…”
———-
Đôi ba dòng tâm sự: Có thể cuốn sách sẽ không thật sự phù hợp cho những ai đang áp lực trùng trùng và muốn tìm một nơi giải đáp câu hỏi của bạn và cuốn sách cũng không phù hợp với những ai tìm một cuốn sách văn học đáng tự hào để đem ra mổ xẻ ngâm cứu, vì thật sự đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng, dung dị như mình đã nói ở trên. Nhưng, với mình, đây thật sự là một cuốn sách hay và đáng đọc, nhất là trong khoảng thời gian này của mình. “Khi tách cà phê còn chưa nguội..” thì hãy cố gắng nắm lấy những khoảng khắc đáng nhớ mà bạn được ban tặng, để khi nó nguội rồi, đừng ngần ngại bước sang một cánh cửa mới, một câu chuyện mới. Thế giới vẫn luôn tươi đẹp, có tôi, có bạn, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.