Review sách
Review sách “NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ” (Vũ Nguyễn)
Mặc dù sách đã ra cũng một thời gian rồi. Nhưng vì đọc xen kẽ sách nên đến thời điểm hiện tại mình mới đọc xong Ngôi nhà của người cá say ngủ. Và, phải nói là thật bất ngờ.
Đầu tiên, nói một chút về mặt hình thức. Về phần bìa, hình ảnh một cô gái – hay là bé gái nhỉ – cùng một ngôi nhà, bầu trời đêm, các vì sao, mặt trăng và mặt trời, lòng ghép vào nhau rất đẹp trên nền trắng. Nhìn vào hình ảnh này, bất kỳ ai đã đọc xong Người cá đều có thể hồi tưởng lại toàn bộ câu chuyện.
“Tại nơi đó, có một linh hồn vẫn luôn mang lại sức sống cho ngôi nhà, cả ngày lẫn đêm.”
Phần mở đầu hay nhất trong tất cả những quyển đã được chuyển ngữ sang tiếng Việt của Keigo, khiến cho người đọc tò mò đến tột độ. Tương tự như cách ông đã làm trong Thánh giá rỗng và Hoa mộng ảo. Một sự kiện tưởng chừng như chẳng liên quan gì về một cậu bé 6 tuổi tên Sougo, cho đến tận phút cuối.
“Bạn ấy ngủ nhiều nhỉ?”
“Ừ, đúng ha.”
“Có lẽ hôm nay bạn ấy cũng không dậy đâu.”
Câu chuyện về một bé gái của một gia đình đã rơi vào tình trạng “chết não” sau một tai nạn ở bể bơi. Mặc dù tất cả những người ngoài và cả thành viên trong gia đình đều coi bé như đã chết, riêng chỉ có người mẹ là vẫn tin ngày con mình trở về.
Nếu ai đã đọc cả hai tác phẩm. Có lẽ mọi người sẽ thấy Naoko và Người cá say ngủ có khá nhiều điểm tương đồng. Cùng là tai nạn, cùng là đứa bé gái, cùng bị ảnh hưởng đến não, cùng là vấn đề liên quan đến cái chết, và cùng cả độ xuất sắc. Đối với mình, quyển này giống như một Naoko thứ hai vậy. Chỉ khác điều là dù Kaoruko đã cố gắng rất nhiều, cô cũng không thể khiến Mizuho mở mắt ra, đi lại, và sống một cuộc đời bình thường được. Nhưng câu hỏi mà lần này Keigo đặt ra thật sự quá tuyệt vời ( trong một hoài cảnh hoàng toàn trái ngược ).
“Nếu tôi đâm vào ngực đứa trẻ này, tôi có bị kết tội không?”
Một câu hỏi mà mình cũng không biết giữa các nhà khoa học lỗi lạc, các vị đạt ma và các mục sư, ai sẽ trả lời được.
Chương gây ấn tượng mạnh nhất với mình có lẽ là chương thứ 6, mọi thứ diễn ra rất nhẹ nhàng thôi, khoảnh khắc sáng 3 giờ 22 phút ngày 31 tháng 3, lúc mà tưởng như kỳ tích đã xuất hiện để đáp lại mọi nỗ lực không mệt mỏi và niềm tin không thể lay chuyển của Kaoruko, nhưng mọi chuyện lại không được như vậy ( thật lòng là mình muốn mọi chuyện như thế này hơn – dù điều đó có nghĩa là ở đoạn sau, một sinh mạng khác sẽ phải chết ). Khoảnh khắc Mizuho hiện về, lúc nói lời tạm biệt, sau đó thì Kaoruko vượt qua mọi thứ thật dễ dàng. Thật khó để diễn đạt thành lời, cứ như là việc phải “chia tay người thân”, thật sự không phải là một thứ quá đáng sợ, ở một mặt nào đó nó cũng là sự giải thoát. Tất cả những gì bạn cần là biết được mình đã nổ lực thế nào, chăm sóc họ thế nào, một ít thời gian – để quen với việc đó, để chuẩn bị tinh thần. Và quan trọng nhất, là một lời xác nhận, biết rằng mình đã làm hết sức và mọi tội lỗi đã được xoá bỏ, sau đó bạn sẽ yên tâm để họ ra đi và bước tiếp con đường mới của mình.
Mặc dù phải nói rằng có một chút về phần dịch thuật, có khá nhiều chỗ mình cảm thấy có vấn đề. Nhưng đến lúc đọc xong thì mình chẳng còn quan tâm đến chuyện này nữa (nhưng mình vẫn muốn đề cập đến ở đây để những quyển sách sau này của Mintbooks có thể được cải thiện). Mình vui vẻ xếp nó vào cùng với Namiya, cùng với Bạch dạ hành, Naoko,… cùng với những quyển khác của tác giả mà mình thích. Thêm một câu chuyện nữa thật sự quá tuyệt vời.