Review sách
Review sách “NẾU BIẾT TRĂM NĂM LÀ HỮU HẠN” (Nguyễn Cẩm Vân)
“Nhà” chỉ là một từ ngắn ngủi, nó không đồng nghĩa với sự bình yên, nhưng chúng ta vẫn luôn khao khát rằng nó gắn với sự bình yên. Và khi nào “Nhà” trái nghĩa với bình yên thì đó là khởi đầu của sự bất hạnh.” – “Ai qua là là bao chốn xa” – Phạm Lữ Ân.
Một câu nói mà tôi vẫn luôn nhớ mãi, kể từ lần đầu tiên đọc được trong cuốn “Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi” do Hoa Học Trò phát hành. Gần chục năm về trước, khi còn là một độc giả trung thành của tờ báo tuổi teen này, tôi chọn mua nó và chỉ nghĩ đơn giản là đọc cho vui, nhưng thật bất ngờ, những lời văn mộc mạc của tác giả như có một cái gì đó chạm đến trái tim tôi. Sau tám năm, lúc nhận được tin các tác phẩm này sẽ được tái bản, bổ sung và tập hợp thành cuốn sách “Nếu biết trăm năm là hữu hạn”, tôi không ngần ngại mà đặt mua ngay lập tức. Không hẳn là vì sự nổi tiếng của tác phẩm hay những bài review tuyệt vời trên mạng, mà vì tôi bất chợt muốn tìm lại cảm xúc năm nào, thứ cảm xúc vẫn luôn nằm ở một nơi nào đó trong trái tim.
Đối với nhiều người, quyết định mua một cuốn sách có thể là vì bạn ấn tượng khi đọc những bài review về một phần hay nhất hoặc là tóm tắt về nội dung của nó, nhưng đối với tôi, chỉ cần đọc được bài “Ai qua là bao chốn xa” hay thậm chí là câu nói kia cũng đủ để tôi quyết định phải có được cuốn sách này.
Cuốn sách không chỉ là tuổi thơ, ký ức, tình bạn, tình thân mà còn là thứ tình cảm lãng mạn nhất – tình yêu, mà đặc biệt là tình yêu của tuổi mới lớn, lứa tuổi ẩm ương nhất đời người. Phạm Lữ Ân cho chúng ta một góc nhìn, một cách cảm nhận, một cách sống rất đời, rất người và cũng vô cùng nhân văn.
“Vậy thì đó là lý do tại sao con sâu phải nằm trong kén đủ ngày rồi mới được hóa thân. Cũng như con người phải chín tháng mười ngày mới nên rời lòng mẹ. Đó cũng là lý do của ba mươi chính giây đèn đỏ, của mười hai năm miệt mài trên ghế nhà trường, của một mối tình thiết tha còn chưa chịu hé lộ. Và của rất nhiều khoảnh khắc chờ đợi trong cuộc đời… Mọi vật đều có thời điểm của mình. Em đừng cố rút ngắn thời gian. Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tằm. nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu thì đừng trao gửi trái tim. Đừng để thế giới này tác động.
Xuân qua hè tới. Đông sang thu về… Vì thế, dù cuộc sống có trôi nhanh biết mấy, em nhớ để dành trong đời mình những khoảng lặng thời gian cho sự đợi chờ. Không chỉ như chờ đèn xanh bật sáng ở ngã tư, mà như chờ rượu chín rồi hãy uống. Như chờ tình đến rồi hãy yêu.”
Cuốn sách còn là lời tâm sự, là tiếng lòng của tác giả với những vấn đề rất đỗi đời thường trong cuộc sống mà bất cứ ai cũng có thể gặp phải. Bạn sẽ tìm thấy trong đó một phần của chính bản thân mình, của bạn bè mình hay của những người xung quanh. Đó có thể là một cô bé với tuổi thơ thiếu thốn tình thương, một cậu học trò đang loay hoay với một tình yêu vừa chớm nở, một cô bạn không nguôi nỗi nhớ nhà ở một đất nước cách xa nửa vòng trái đất.
Chúng ta, những ai đã từng lớn, đang lớn và sẽ lớn lên đều xứng đáng được tiếp thu những giá trị tốt đẹp trong cuốn sách này. Nó không chỉ là những ký ức tuổi thơ, một tình bạn đẹp tuổi học trò, những đam mê khao khát không biết bày tỏ cùng ai, mà còn là những trăn trở suy tư của thế hệ cũ về sự thay đổi, thay đổi trong chính suy nghĩ, cảm nhận và cách nhìn của thế hệ trẻ ngày nay.
“Người ta thường tiếc vì cuộc đời không có nút Delete. Nhưng ta luôn có thể nhất nút Restart. Một cơ hội để khởi động lại. Một cơ hội để ta sữa chữa những hư hại của trái tim. Để ta quét vài con virus phiền nhiễu ra khỏi đầu óc. Để xoá bớt những mối quan hệ nặng nề mà vô dụng… Để dọn dẹp lại cuộc đời mình. Cơ hội đó đến,, ít nhất là mỗi năm một lần, vào ngày sinh nhật… Sự thật là năm vẫn trôi đi mải miết, và tuổi đời ta cứ thế mà đếm lên theo. Nhưng ngày tháng vẫn cứ trở lại hoài để nhắc rằng ta từng là đứa trẻ. Dù đây là lần sinh nhật thứ bao nhiêu của bạn đi nữa, thì cũng hãy ăn mừng một cách hân hoan và hồn nhiên như một đứa trẻ. Và hãy giữ luôn đứa trẻ ấy trong tim mình. Bởi tôi nhớ có ai đó đã nói: “Tuổi của ta là tuổi của trái tim…”
Những suy tư và chiêm nghiệm từ chính trải nghiệm trong cuộc đời tác giả, cuốn sách là liều thuốc tinh thần cho những bạn trẻ muốn vực dậy trái tim mình, cho những tổn thương dù là nhỏ nhặt hay nặng nề mà chúng ta vấp phải trong cuộc đời. Dù là thế nào đi nữa, thì hãy luôn nhớ rằng, ký ức, tuổi thơ đã đi qua và nằm lại trong sâu thẳm tâm hồn, để trở thành những giá trị đẹp đẽ nhất nuôi lớn bạn, việc của bạn là vững bước và tiếp tục trên chính chặng đường đời còn rất dài phía trước. Rồi mọi khó khăn sẽ qua đi và niềm vui sẽ ở lại. Hãy tin là như thế.
Nếu bạn đang lạc lối giữa cuộc đời, băn khoăn lo lắng về tương lai hay chỉ đơn giản là muốn hoài niệm về những ký ức xưa cũ, đừng ngần ngại mà tìm đọc “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” nhé!