Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa NAMIYA - Higashino Keigo - 1.1
Người đề xuất đến căn nhà hoang là Shota. Nó bảo có một căn nhà hoang cũng tàm tạm.
“Cái gì cơ? Nhà hoang tàm tạm là sao?” Atsuya quay lại nhìn Shota, cái thằng người đã bé loắt choắt mà mặt còn như trẻ con.
“Tao bảo tàm tạm thì nghĩa là tàm tạm chứ sao. Nghĩa là vừa đủ để náu thân. Lúc đi tiền trạm, tao tình cờ tìm được. Ai ngờ sẽ có lúc dùng đến thật.”
“Xin lỗi hai đứa mày nhé.” Kouhei co rúm tấm thân kềnh càng. Nó nhìn chiếc Crown đời cũ đỗ bên cạnh với ánh mắt tiếc nuối. “Có nằm mơ tao cũng không tưởng tượng được chiếc xe lại hết ắc quy ở một nơi thế này.”
Atsuya thở dài.
“Giờ nói thế cũng giải quyết được gì đâu.”
“Nhưng thế nghĩa là sao nhỉ? Trước lúc đến đây hoàn toàn không có vấn đề gì mà. Đèn cũng đâu có bật suốt.”
“Là tuổi thọ.” Shota thủng thẳng nói. “Mày cứ nhìn đồng hồ cây số xem. Trên một trăm nghìn cây rồi. Giống như lão suy ấy. Nó có tuổi rồi, chạy được đến đây thì gục luôn. Vì thế tao mới bảo có ăn trộm thì nên chọn xe mới.”
Kouhei khoanh tay, lầm bầm nói: “Ừm. Xe mới thì lại có thiết bị chống trộm.”
“Thôi được rồi.” Atsuya xua tay. “Shota, cái nhà hoang đó có gần đây không?”
Shota nghiêng đầu. “Đi nhanh cũng mất hai mươi phút.”
“Vậy cứ thử đến đó xem sao. Mày dẫn đường nhé.”
“Được thôi, nhưng cái xe này tính sao? Để đây có ổn không?”
Atsuya đưa mắt nhìn quanh. Cả bọn đang ở bãi giữ xe tháng của một khu dân cư. Thấy có chỗ trống, bọn nó bèn đỗ chiếc Crown vào nhưng nếu người thuê chỗ đó phát hiện ra thế nào cũng báo với cảnh sát.
“Không ổn lắm nhưng cái xe không chạy được nữa nên đành vậy. Mà bọn mày không chạm vào nó bằng tay trần đấy chứ. Không chạm thì cảnh sát sẽ không lần ra được bọn mình từ cái xe này.”
“Thôi thì đành phó mặc cho ông trời.”
“Tao đã bảo chỉ còn cách đó thôi.”
“Tao chỉ muốn xác nhận vậy thôi. OK. Nào, đi theo tao.”
Shota rảo bước, Atsuya đi theo sau. Chiếc cặp xách bên tay phải nặng trĩu.
Thằng Kouhei đi bên cạnh nó.
“Atsuya này, hay là bắt taxi. Đi thêm đoạn nữa là ra đường cái rồi. Tao nghĩ ở đó sẽ có taxi đấy.”
Atsuya khịt khịt mũi.
“Giờ này, ở một chỗ thế này, có ba thằng khả nghi bắt taxi thì tài xế sẽ nhớ mặt ngay. Ảnh nhận dạng giống hệt bọn mình được công bố thì coi như xong đời.”
“Nhưng không biết tài xế có nhìn chằm chằm vào mặt bọn mình không nhỉ?”
“Nếu là một gã thích nhìn chằm chằm thì sao? Hoặc một gã không nhìn chằm chằm nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là nhớ thì sao?”
Kouhei nín thinh, đi thêm vài bước nữa rồi lí nhí nói: “Tao xin lỗi.”
“Được rồi. Im lặng đi tiếp đi.”
Ba đứa đi bộ qua khu dân cư nằm trên đồi. Giờ đã là hơn hai giờ sáng. Những căn nhà với lối thiết kế na ná nhau nằm san sát, có rất ít cửa sổ sáng đèn. Song vẫn không được chủ quan. Nói chuyện to lỡ ai đó nghe được sẽ có nguy cơ bị mách với cảnh sát là ‘Nửa đêm có mấy kẻ tình nghi đi qua đây’. Về phần Atsuya, nó muốn cảnh sát nghĩ rằng thủ phạm trốn khỏi hiện trường bằng ô tô. Đương nhiên với điều kiện là chiếc Crown ăn trộm không bị tìm thấy ngay.
Con đường dốc thoai thoải nhưng đi được một lúc, dốc bắt đầu cao dần lên. Nhà cửa cũng thưa thớt hơn.
“Này, đi đến bao giờ thế?” Kouhei hổn hển hỏi.
“Sắp tới rồi.” Shota đáp.
Thực tế thì ngay sau đó, Shota đứng lại. Cạnh đó có một căn nhà.
Một căn nhà kiêm cửa hàng không to lắm. Phần nhà ở có kiến trúc nhà gỗ kiểu Nhật, phần cửa hàng với mặt tiền rộng chừng 3,64 m đang đóng. Trên cánh cửa cuốn chỉ có một khe nhét thư, ngoài ra không thấy ghi gì khác. Cạnh đó là gian nhà nhỏ nom như nhà kho kiêm chỗ để xe.
“Đây hả?” Atsuya hỏi.
“Ừm…” Shota nhìn căn nhà, hơi nghiêng đầu. “Đúng là chỗ này nhưng mà…”
“Cái gì? Nhưng mà là sao? Bị nhầm hả?”
“Không, tao nghĩ là chỗ này. Nhưng lần trước đến tao có ấn tượng khác. Tao nghĩ lần trước trông nó mới hơn.”
“Lần trước mày đến là vào ban ngày. Thế nên mới thấy vậy.”
“Có lẽ thế.”
Atsuya lấy trong cặp ra chiếc đèn pin và rọi quanh chỗ cửa cuốn. Bên trên có biển hiệu, nhìn mãi mới đọc được chữ ‘tạp hóa’. Sau chữ ‘tạp hóa’ hình như còn có tên nhưng nó không đọc được.
“Tiệm tạp hóa? Ở một nơi thế này? Ai mà đến chứ.” Atsuya buột miệng nói.
“Không ai đến thì mới phải đóng cửa.” Shota nói ra điều hiển nhiên.
“Ra vậy. Thế đi vào lối nào?”
“Có cửa sau. Khóa hỏng rồi.”
Shota bảo ‘Đằng này’ rồi len qua lối đi hẹp giữa cửa hàng và nhà kho. Atsuya và Kouhei theo sau. Lối đi rộng chừng một mét. Vừa đi, chúng vừa ngước nhìn lên trời.
Trăng tròn vành vạnh ở ngay trên đầu.
Đúng là đằng sau có cửa thật. Cạnh cánh cửa có gắn một hộp gỗ nhỏ. Kouhei lẩm bẩm không biết đó là cái gì.
“Mày không biết hả? Hộp nhận sữa. Để đựng sữa người ta đưa tới.” Atsuya đáp.
“Ồ.” Kouhei nhìn cái hộp với vẻ thán phục.
Ba đứa mở cánh cửa, bước vào trong. Bên trong có mùi bụi bặm nhưng không đến mức khó chịu. Trên nền đất rộng chừng hai chiếu* có một chiếc máy giặt hoen gỉ trông như đã hỏng.
Bậc thềm có một đôi dép phủ đầy bụi. Ba đứa bước qua đôi dép rồi đi cả giày vào nhà.
Đầu tiên là phòng bếp. Sàn bếp lát ván gỗ, cạnh cửa sổ là bồn rửa và bàn bếp. Kế đó là chiếc tủ lạnh hai cửa. Bàn và ghế đặt ở giữa phòng.
Kouhei mở tủ lạnh. “Chẳng có gì cả.” Nó nói với vẻ chán chường.
“Đương nhiên rồi.” Shota bĩu môi. “Thế có thì sao. Mày định ăn hả?”
“Tao chỉ bảo là không có gì thôi.”
Cạnh đó là phòng kiểu Nhật. Vẫn còn tủ và bàn thờ. Đệm ngồi chất ở góc phòng. Có tủ âm tường nhưng chẳng đứa nào muốn mở.
Phía trước phòng kiểu Nhật là cửa hàng. Atsuya dùng đèn pin soi thử. Trên kệ vẫn còn một ít hàng hóa. Mấy thứ như văn phòng phẩm, đồ bếp, dụng cụ vệ sinh.
“May quá!” Shota đang kiểm tra ngăn kéo bàn thờ bỗng kêu lên. “Có nến này. Đảm bảo được ánh sáng rồi.”
Nó dùng bật lửa châm vài ngọn nến rồi đặt rải rác mấy chỗ. Vậy thôi cũng đủ cho căn phòng sáng hơn. Atsuya tắt đèn pin.
“Ây da ây da.” Kouhei ngồi khoanh chân trên chiếu, nói: “Giờ chỉ còn đợi trời sáng thôi nhỉ.”
Atsuya lấy điện thoại di động ra để xem giờ. Đã hơn hai rưỡi sáng.
“Ồ, có cái này này.” Shota lôi từ ngăn kéo dưới cùng của bàn thờ ra một thứ trông như tạp chí. Có vẻ là một tờ tuần san cũ.
“Đưa tao xem nào.” Atsuya chìa tay ra.
Nó phủi bụi rồi nhìn lại trang bìa lần nữa. Trên bìa có ảnh một cô gái đang cười rạng rỡ. Có vẻ là diễn viên.
Hình như nó đã nhìn thấy người này ở đâu đó, nó ngắm thật kỹ và nhận ra. Đó là nữ diễn viên thường xuất hiện trên các phim truyền hình trong vai bà mẹ. Giờ có lẽ cũng đã ngoại lục tuần.
Atsuya lật bìa sau tờ tuần san để xem ngày phát hành. Ngày tháng in trên đó là khoảng bốn mươi năm trước. Khi nó nói ra điều này, hai thằng còn lại tròn mắt ngạc nhiên.
“Ghê chưa. Không biết hồi đó xảy ra những chuyện gì nhỉ.” Shota hỏi.
Atsuya giở các trang. Hình thức trình bày không khác mấy so với tuần san bây giờ.
“Siêu thị hỗn loạn vì mọi người đổ xô đi mua giấy vệ sinh và bột giặt… Hả, chúng mày nghe thấy bao giờ chưa?”
“À, cái đó thì tao biết.” Kouhei nói. “Khủng hoảng dầu mỏ ấy mà.”
Atsuya lướt qua phần mục lục, xem nốt trang ảnh rồi gập tờ tuần san lại. Không có ảnh thần tượng hay ảnh khỏa thân.
“Không biết nhà này có người sống đến lúc nào nhỉ.” Cất lại tờ tuần san vào ngăn kéo bàn thờ, Atsuya nhìn một lượt khắp căn phòng. “Ngoài tiệm vẫn còn một ít hàng, còn cả tủ lạnh và máy giặt nữa. Cảm giác như họ rời đi rất vội.”
“Chạy trốn trong đêm. Chắc là thế rồi.” Shota khẳng định. “Không có khách. Món nợ ngày càng phình ra. Thế là một đêm, thu dọn đồ đạc và a lê hấp. Kiểu kiểu như thế.”
“Cũng có thể.”
“Tao đói quá.” Kouhei cất giọng thiểu não. “Gần đây có cửa hàng tiện lợi không nhỉ.”
“Có tao cũng không để mày đi đâu.” Atsuya lườm Kouhei. “Phải ở yên đây đến sáng. Ngủ là thấy vèo một cái thôi.”
Kouhei rụt cổ, ôm lấy đầu gối. “Tao mà đói là không ngủ được.”
“Với cả chiếu đầy bụi thế này, nằm thế nào được.” Shota nói. “Giá mà có cái gì đó để lót.”
“Đợi tao một lát.” Atsuya đứng dậy. Nó cầm đèn pin, đi ra phía cửa hàng ở đằng trước. Nó đi quanh gian hàng, rọi đèn pin vào các kệ, đầu nghĩ biết đâu sẽ kiếm được tấm ni lông nào đó.
Có một cuộn giấy shoji, loại giấy dùng để dán cửa. Trải cái này ra chắc cũng ổn. Atsuya nghĩ vậy và với tay lấy. Đúng lúc ấy, nó nghe thấy tiếng động khe khẽ ở sau lưng.
Atsuya giật mình ngoảnh lại. Có thứ gì đó màu trắng vừa rơi xuống cái thùng các tông đặt ngay chỗ cửa cuốn. Nó rọi đèn vào trong thùng. Có vẻ là một phong bì.
Trong một giây, máu trong người nó sôi lên. Ai đó vừa nhét vào khe nhận thư. Không thể có chuyện đêm hôm tới một căn nhà hoang thế này để giao thư từ gì được. Vậy là có người phát hiện ra bọn nó đang ở căn nhà này và tới để thông báo điều gì đó.
Hít một hơi thật sâu, Atsuya lật nắp khe nhận thư lên, thăm dò tình hình phía trước cửa hàng. Nó nghĩ rất có thể cảnh sát đang bao vây căn nhà, nhưng trái với dự đoán, bên ngoài tối đen như mực. Không một bóng người.
Nó khẽ thở phào, nhặt chiếc phong bì lên. Mặt trước không ghi gì cả. Nó lật mặt sau thì thấy có dòng chữ tròn trịa: ‘Thỏ Ngọc cung trăng’.
Atsuya cầm phong bì quay trở lại phòng kiểu Nhật. Khi nó đưa cho hai thằng kia xem, cả hai đều nhăn mặt.
“Cái gì đấy? Chẳng phải có từ trước sao?” Shota nói.
“Vừa được ném vào đấy. Chính mắt tao nhìn thấy, không nhầm đâu. Với lại mày nhìn xem, còn mới mà. Nếu có từ trước thì phải phủ đầy bụi chứ.”
Cơ thể kềnh càng của Kouhei co rúm lại. “Hay là cảnh sát…”
“Tao cũng nghĩ thế nhưng chắc không phải. Cảnh sát không vòng vo vậy đâu.”
“Ờ nhỉ.” Shota lẩm bẩm. “Cảnh sát thì không xưng là ‘Thỏ Ngọc cung trăng’ đâu.”
“Vậy thì là ai?” Con ngươi đen láy trong mắt Kouhei chuyển động với vẻ bất an.
Atsuya nhìn chằm chằm chiếc phong bì. Cảm giác bên trong khá dày. Nếu là thư thì sẽ là một bức thư dài. Rốt cuộc, kẻ nhét bức thư vào muốn nhắn nhủ gì với bọn nó đây.
“Không phải đâu.” Nó lẩm bẩm. “Đây không phải thư gửi cho bọn mình đâu.”
Hai đứa kia cùng nhìn Atsuya như muốn hỏi: Sao lại thế?
“Nghĩ mà xem. Bọn mình vào căn nhà này được bao lâu? Nếu là lời nhắn thì không nói làm gì, nhưng viết cả bức thư thế này thì ít nhất cũng phải mất nửa tiếng đấy.”
“Ra vậy. Mày nói cũng đúng.” Shota gật đầu. “Nhưng chắc gì đã là thư.”
“Ờ nhỉ.” Atsuya lại nhìn xuống chiếc phong bì. Phong bì được dán kín. Sau khi hạ quyết tâm, nó cầm chỗ dán bằng cả hai tay.
“Mày định làm gì thế?” Shota hỏi.
“Tao định mở ra. Kiểm tra bên trong là nhanh nhất.”
“Nhưng đâu phải thư gửi bọn mình.” Kouhei nói. “Tự tiện mở ra không hay đâu.”
“Thì biết làm sao. Không đề người nhận mà.” Atsuya xé phong bì. Tay vẫn đi găng, nó thò ngón tay vào và rút tờ giấy bên trong ra. Trên tờ giấy chi chít chữ viết bằng mực xanh. Dòng đầu tiên là: “Đây là lần đầu tiên tôi nhờ tiệm tư vấn.”
“Cái gì thế này?” Atsuya buột miệng nói.
Kouhei và Shota đứng bên cạnh cũng nhòm vào.
Đó thực sự là một bức thư kỳ lạ.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhờ tiệm tư vấn. Tôi là ‘Thỏ Ngọc cung trăng’. Giới tính nữ. Mong tiệm thứ lỗi vì tôi không thể tiết lộ tên thật bởi có lý do riêng.
Chuyện là tôi đang chơi một môn thể thao. Thành thật xin lỗi vì tôi cũng không thể nói ra tên môn thể thao này. Nói thế này có vẻ tự phụ nhưng tôi có được một số thành tích nhất định và hiện là ứng cử viên tham dự Thế Vận Hội tổ chức vào năm sau. Nghĩa là, nếu tôi tiết lộ tên môn thể thao thì trong chừng mực nào đó, tiệm có thể xác định được nhân thân của tôi. Ngoài ra, nội dung tôi nhờ tư vấn buộc tôi phải giấu kín việc là ứng cử viên tham dự Thế Vận Hội. Mong tiệm hiểu cho.
Tôi đang yêu một người. Anh ấy là bạn tri kỷ, là người dìu dắt, là người cổ vũ lớn nhất của tôi. Anh ấy thiết tha mong tôi được tham dự Thế Vận Hội. Anh còn bảo sẵn sàng hy sinh bất cứ điều gì để tôi có thể tham dự. Trên thực tế, tôi đã được anh giúp đỡ cả về vật chất lẫn tinh thần, nhiều tới mức không thể đong đếm. Chính vì có hậu phương như vậy mà tôi đã cố gắng được đến ngày hôm nay, đã vượt qua được những đợt tập huấn hà khắc. Tôi nghĩ, việc đứng trên vũ đài Thế Vận Hội chính là cách để trả ơn anh ấy.
Thế nhưng đã xảy ra một chuyện giống như cơn ác mộng với chúng tôi. Anh ấy đột ngột ngã bệnh. Khi nghe tên bệnh, tôi thấy trước mắt tối sầm lại. Đó là căn bệnh ung thư.
Bác sĩ ở bệnh viện nói riêng với tôi là bệnh của anh hầu như không có hy vọng chữa trị, chỉ sống được khoảng nửa năm nữa. Hình như anh cũng cảm nhận được điều này.
Nằm trên giường bệnh, anh bảo tôi hãy dồn hết sức cho thi đấu, đừng lo cho anh. Bởi đây là thời kỳ quan trọng. Thực tế thì đúng là như vậy, có rất nhiều kế hoạch tập huấn và du đấu nước ngoài. Để được vào đội tuyển quốc gia, tôi phải cố gắng từ bây giờ. Tôi hiểu rõ điều này.
Nhưng một con người khác trong tôi, con người không phải vận động viên, lại muốn ở cùng anh ấy. Muốn bỏ hết việc luyện tập, ở bên anh để chăm sóc cho anh. Thật ra, đã có lần tôi ngỏ ý với anh việc không tham dự Thế Vận Hội nữa. Giờ nhớ lại khuôn mặt rầu rĩ của anh khi nghe tôi nói vậy, tôi chỉ muốn khóc. Anh khẩn khoản xin tôi đừng bao giờ nghĩ thế, việc tôi có mặt tại Thế Vận Hội là ước mơ lớn nhất của anh, đừng tước bỏ của anh ước mơ ấy. Dù có xảy ra chuyện gì, anh sẽ không chết trước khi tôi có mặt ở vũ đài Thế Vận Hội. Anh bắt tôi hứa sẽ cố gắng.
Tôi vẫn giấu mọi người về bệnh tình thực sự của anh. Chúng tôi dự định sẽ làm đám cưới sau khi kết thúc Thế Vận Hội nên tôi không nói gì cho hai bên gia đình cả.
Hằng ngày tôi sống mà không biết phải làm gì. Tôi vẫn luyện tập nhưng không thể tập trung tâm trí, đương nhiên là thành tích không lên. Trong đầu tôi cũng từng xuất hiện ý nghĩ nếu cứ thế này thì thà bỏ thi đấu luôn cho xong, nhưng cứ nghĩ tới khuôn mặt rầu rĩ của anh ấy, tôi lại không quyết định được.
Trong lúc một mình đau khổ, tôi tình cờ nghe được lời đồn về tiệm tạp hóa Namiya. Với tia hy vọng mong manh rằng biết đâu sẽ nhận được ý kiến tuyệt vời nào đó, tôi quyết định viết bức thư này.
Tôi gửi kèm theo đây cả phong bì hồi âm. Xin hãy giúp tôi.
“Thỏ Ngọc cung trăng.”
Đọc xong bức thư, ba đứa quay sang nhìn nhau.
“Thế này là thế nào?” Người lên tiếng đầu tiên là Shota. “Tại sao lại nhét cái thư này vào đây?”
“Vì đang đau khổ chứ sao.” Kouhei nói. “Thư viết thế còn gì.”
“Tao biết. Ý tao là tại sao lại gửi thư nhờ tư vấn đến tiệm tạp hóa. Lại còn một tiệm đã đóng cửa, không có ai sống.”
“Mày hỏi tao thì tao cũng không biết đâu.”
“Tao không hỏi mày, Kouhei. Chỉ là tao nêu nghi vấn thôi. Rằng thế này là sao.”
Bỏ ngoài tai đoạn nói chuyện của hai đứa, Atsuya nhòm vào trong phong bì. Bên trong có một chiếc phong bì được gấp gọn, phần người nhận đề ‘Thỏ Ngọc cung trăng’ bằng bút dạ.
“Việc này nghĩa là sao nhỉ?” Cuối cùng Atsuya cũng lên tiếng. “Có vẻ không phải là một trò đùa được tính toán. Cô ta thực lòng muốn nhờ tư vấn đấy. Lại còn về chuyện khá nan giải nữa.”
“Không phải là gửi nhầm à.” Shota nói. “Nhầm với tiệm tạp hóa nào đó nhận tư vấn thật ấy, chắc là thế rồi.”
Atsuya cầm đèn pin, đứng dậy. “Tao sẽ đi kiểm tra.”
Nói rồi Atsuya ra ngoài bằng cửa sau rồi vòng ra phía trước tiệm. Nó dùng đèn pin rọi vào tấm biển hiệu lấm lem.
Nó căng mắt ra nhìn. Tuy sơn đã bị tróc, rất khó đọc nhưng chữ sau từ ‘tạp hóa’ chắc chắn là ‘Namiya’.
Nó quay vào nhà, nói lại điều đó với Shota và Kouhei.
“Vậy thì đúng là tiệm này à. Bình thường có ai nghĩ nhét thư vào cái tiệm bỏ hoang này sẽ nhận được hồi âm không nhỉ?” Shota nghiêng đầu thắc mắc.
“Hay là nhầm tên Namiya.” Người nói là Kouhei. “Ở đâu đó có một tiệm tạp hóa Namiya thật, vì tên giống nhau nên bị nhầm.”
“Không, không thể có chuyện đó. Dòng chữ trên biển hiệu rất mờ, nếu không nghĩ đấy là Namiya thì không nhìn ra đâu. Với lại…” Atsuya lấy tờ tuần san ban nãy ra. “Tao có cảm giác đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.”
“Nhìn thấy?” Shota hỏi.
“Nhìn thấy chữ Namiya. Hình như trong tờ tuần san này thì phải.”
“Hả?”
Atsuya mở phần mục lục của tờ tuần san. Nó liếc qua thật nhanh rồi lập tức dừng lại một chỗ.
Bài báo đó có tên là Cực kỳ nổi tiếng! Tiệm tạp hóa gỡ rối tơ lòng.
“Đây này. Không phải là Namiya mà là Nayami…”* Nó mở trang đó ra. Nội dung bài báo như sau:
« Một tiệm tạp hóa giúp giải đáp đủ mọi thắc mắc đang rất được khen ngợi. Đó là tiệm tạp hóa Namiya nằm ở thành phố XX. Nếu nhét thư nhờ giải đáp thắc mắc qua khe nhận thư ở cửa cuốn vào đêm hôm trước, ngày hôm sau bạn sẽ nhận được thư hồi âm trong hộp nhận sữa ở phía sau tiệm. Chủ tiệm tạp hóa, ông Namiya Yuji (72 tuổi) vừa cười vừa chia sẻ:
‘Cơ duyên có lẽ bắt đầu từ lần nói đùa với bọn trẻ con hàng xóm. Chúng cố tình đọc chệch tên tiệm Namiya thành Nayami, Nayami. Biển hiệu của tiệm ghi là ‘Nhận đặt hàng. Xin cứ hỏi’, thế là bọn trẻ hỏi tôi là ông ơi, vậy bọn cháu hỏi ông những khúc mắc của bọn cháu được không. Tôi bảo được chứ, các cháu cứ hỏi ông bất cứ khúc mắc gì và bọn nó hỏi thật. Xuất phát từ một lời nói đùa nên ban đầu toàn là những lời nhờ tư vấn tào lao thôi. Kiểu như cháu ghét học lắm nhưng lại muốn sổ liên lạc toàn là điểm 100 thì phải làm sao. Nhưng khi tôi khăng khăng giữ nguyên chính kiến, trả lời đầy đủ thì những lời xin tư vấn nghiêm túc tăng lên. Chẳng hạn như cháu khổ quá vì bố mẹ suốt ngày cãi nhau. Kể từ đó, tôi yêu cầu các câu hỏi phải được viết thành thư và cho vào khe nhận thư ở cửa cuốn. Thư hồi âm sẽ để trong hộp nhận sữa ở cửa sau. Làm vậy, tôi có thể hồi âm được cả thư nhờ tư vấn mà không xưng danh. Rồi bắt đầu có cả các thư xin tư vấn của người lớn. Tôi biết, có hỏi ông già tầm thường này cũng hoài công thôi nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ và hồi âm lại.’
Được biết những câu hỏi nhờ tư vấn về tình yêu chiếm đa số.
‘Khoản đó là tôi kém nhất đấy.’ Ông Namiya nói. Có vẻ như đó cũng là điều phiền muộn của chính bản thân ông. »
Bài báo có kèm một bức ảnh nhỏ. Bức ảnh đó, không có gì nhầm lẫn, chính là ảnh tiệm tạp hóa này. Một ông lão nhỏ thó đang đứng trước tiệm.
“Không phải vô tình mà tờ tuần san này ở đây đâu, có nguyên do đấy. Bởi trên đó đăng chuyện về tiệm. Không, kể cả thế đi nữa…” Atsuya lẩm bẩm. “Lạ thật. Tiệm tạp hóa Namiya gỡ rối tơ lòng à. Giờ mà vẫn có người nhờ tư vấn ư? Hơn bốn mươi năm rồi còn gì.” Nó nói rồi nhìn bức thư từ ‘Thỏ Ngọc cung trăng’.
Shota cầm bức thư lên.
“Trong thư viết là có nghe lời đồn. Lời đồn về tiệm tạp hóa Namiya. Kiểu như mới nghe được gần đây vậy. Nghĩa là giờ vẫn còn lời đồn đó à?”
Atsuya khoanh tay. “Cũng có thể. Dù tao thấy không hợp lý.”
“Hay là nghe được từ người già đãng trí nào.” Kouhei nói. “Người đó không biết là tiệm tạp hóa Namiya đã ra nông nỗi này nên đã kể cho cô Thỏ Ngọc.”
“Không, giả sử là như thế đi nữa thì ngay khi nhìn thấy căn nhà này cũng phải thấy lạ rồi chứ. Rõ ràng là làm gì có ai sống ở đây.”
“Vậy thì đầu óc cô Thỏ Ngọc đó có vấn đề rồi. Đau khổ quá dẫn đến quẫn trí.”
Atsuya lắc đầu. “Tao nghĩ đây không phải thư do người đầu óc có vấn đề viết đâu.”
“Nếu vậy thì là sao?”
“Thì tao đang nghĩ đây.”
“Có lẽ nào.” Shota lên giọng. “Giờ vẫn còn?”
Atsuya nhìn Shota. “Còn cái gì?”
“Thì chuyện gỡ rối tơ lòng đó. Ở đây này.”
“Ở đây? Ý mày là?”
“Nghĩa là bây giờ tuy không ai sống ở đây nhưng vẫn tiếp tục nhận gỡ rối. Ông già đó sống ở một nơi khác, thỉnh thoảng mới đến để lấy thư. Ông sẽ cho thư hồi âm vào hộp nhận sữa ở cửa sau. Giải thích vậy nghe hợp lý hơn.”
“Đúng là hợp lý thật, nhưng trong trường hợp đó thì ông già vẫn còn sống. Tức là đã trên một trăm tuổi.”
“Hoặc có ai đó làm thay.”
“Nhưng làm gì có dấu vết người ra vào đâu.”
“Không cần vào nhà. Chỉ cần mở cửa cuốn là lấy được thư rồi.”
Shota nói có phần đúng. Cần phải kiểm chứng lại nên ba đứa đi ra phía tiệm. Nhưng khi kiểm tra, ba đứa thấy cửa cuốn được hàn lại từ bên trong, không thể mở được.
“Chết tiệt.” Shota bật ra câu chửi thề. “Thế này nghĩa là sao.”
Ba đứa quay lại phòng kiểu Nhật. Atsuya đọc bức thư của ‘Thỏ Ngọc cung trăng’ thêm lần nữa.
“Này, làm gì bây giờ?” Shota hỏi Atsuya.
“Chà, việc gì phải bận tâm chứ. Đằng nào đến sáng bọn mình chả ra khỏi đây.” Atsuya cho lại bức thư vào phong bì rồi đặt lên chiếu.
Lại một khoảng im lặng. Có tiếng gió thổi. Ánh nến khẽ lay động.
“Không biết người này định tính sao.” Kouhei thì thào.
“Cái gì cơ?” Atsuya hỏi.
“Thì đó.” Kouhei nói tiếp. “Thế Vận Hội đó. Chắc là sẽ từ bỏ nhỉ.”
“Chà.” Atsuya lắc đầu.
“Sao mà bỏ được.” Người nói là Shota. “Bởi anh người yêu mong cô ấy sẽ tham dự Thế Vận Hội.”
“Nhưng mà người mình yêu đang lâm bệnh sắp chết. Tình cảnh như thế thì làm sao mà luyện tập được. Nên ở cạnh người yêu thì hơn. Chắc anh người yêu cũng thực sự muốn vậy đấy.” Kouhei phản bác với giọng mạnh mẽ hiếm thấy.
“Tao nghĩ là không đâu. Anh người yêu chống chọi với bệnh tật vì muốn được thấy hình ảnh rạng rỡ của cô ấy. Tao nghĩ anh ta đang cố gắng để ít nhất có thể kéo dài sự sống tới ngày đó. Nếu cô ấy mà từ bỏ Thế Vận Hội, anh ta sẽ không còn động lực để sống nữa.”
“Nhưng mà, trong thư cũng viết rồi đấy, tao nghĩ cô ấy có làm gì cũng không tập trung được đâu. Tình hình như thế cũng không thể tham dự Thế Vận Hội. Không được gặp người yêu, nguyện ước cuối cùng không thành, chẳng phải sẽ mất cả chì lẫn chài sao.”
“Vậy nên cô ấy buộc phải cố gắng hết sức thôi. Giờ không phải lúc suy nghĩ này nọ. Phải luyện tập hết mình, vì cả người yêu nữa, dù gì cũng phải giành được suất tham dự Thế Vận Hội, chỉ còn cách đó thôi.”
“Hả?” Kouhei nhăn mặt. “Là tao thì tao chịu thôi.”
“Tao có bảo mày làm đâu. Tao đang nói cái cô Thỏ Ngọc này cơ mà.”
“Không, tao không thể bảo người khác làm điều mà tao không thể làm. Nếu là mày thì sao hả Shota? Mày làm được không?”
Bị Kouhei hỏi, Shota lúng túng. Nó xị mặt, quay sang Atsuya hỏi: “Thế Atsuya thì sao?”
Atsuya lần lượt nhìn mặt hai đứa.
“Chúng mày đang nói cái gì mà nghiêm trọng thế? Bọn mình việc gì phải nghĩ đến chuyện đó.”
“Vậy lá thư này mày định sao?” Kouhei hỏi.
“Sao à… chả sao cả.”
“Nhưng phải hồi âm gì đó chứ. Không thể để mặc vậy được.”
“Hả?” Atsuya nhìn lại bộ mặt tròn xoe của Kouhei. “Mày muốn viết thư hồi âm hả?”
Kouhei gật đầu.
“Chẳng phải nên viết sao. Bởi bọn mình đã tự tiện bóc thư mà.”
“Mày nói gì thế. Chỗ này vốn dĩ làm gì có ai ở. Chính người nhét bức thư vào một nơi thế này mới có lỗi. Không có thư hồi âm là chuyện đương nhiên rồi. Shota cũng nghĩ vậy phải không?”
Shota xoa cằm. “Ừ, mày nói thế cũng đúng.”
“Chứ còn gì? Cứ mặc vậy đi. Đừng có làm chuyện thừa thãi.”
Atsuya đi ra phía cửa hàng, mang mấy cuộn giấy shoji dán cửa lại rồi đưa cho hai thằng.
“Này, trải ra mà ngủ đi.”
Shota đáp ‘Thank you’, Kouhei nói ‘Cảm ơn’ và nhận cuộn giấy.
Atsuya trải giấy lên chiếu, thận trọng nằm xuống. Nó nhắm mắt định ngủ nhưng không thấy hai thằng kia có động tĩnh gì nên nó lại mở mắt, nghển cổ lên.
Hai thằng kia vẫn ngồi khoanh chân ôm cuộn giấy.
“Chẳng lẽ không dẫn theo được à.” Kouhei lẩm bẩm.
“Dẫn ai cơ?” Shota hỏi.
“Người yêu. Dẫn anh người yêu đang lâm bệnh đó. Nếu có thể dẫn người yêu cùng đi tập huấn, tập trung đội tuyển thì cô ấy vẫn có thể luyện tập, thi đấu mà vẫn được ở cạnh người yêu.”
“Ôi, chuyện đó sao được. Anh ta đang bị bệnh cơ mà. Mà lại chỉ sống được nửa năm nữa thôi.”
“Nhưng mình đâu biết anh ta có đi lại được hay không. Nếu ở mức di chuyển được bằng xe lăn thì vẫn có thể dẫn theo được chứ?”
“Nếu thế thì cô ấy đã chẳng nhờ tư vấn làm gì. Chắc là đang nằm liệt giường, không thể đi lại được rồi.”
“Thế à?”
“Ừ, chắc là vậy rồi.”
“Này.” Atsuya lên tiếng. “Bọn mày định huyên thuyên đến bao giờ thế? Tao đã bảo là kệ đi rồi cơ mà.”
Hai đứa kia tiu nghỉu ngậm miệng lại, gục đầu xuống. Nhưng ngay sau đó, Shota ngẩng lên.
“Tao hiểu điều Atsuya nói, nhưng tao không thể kệ được. Cô Thỏ Ngọc này có vẻ là lo lắng thật đấy. Chẳng nhẽ mày không muốn làm gì đó cho cô ấy sao?”
Atsuya khịt mũi rồi ngồi hẳn dậy.
“Muốn làm gì à? Mày đừng làm tao phì cười. Những kẻ như bọn mình thì làm được gì? Tiền không, học vấn không, mối quan hệ cũng không. Bọn mình chỉ làm được mấy việc vớ vẩn như vào nhà người ta chôm đồ thôi. Ấy thế mà cũng không được như dự tính. Cứ tưởng cuỗm được thứ có giá, đã vậy cái xe dùng để chạy trốn lại lăn đùng ra hỏng. Thế nên giờ mới phải ở một nơi thế này, người ngợm đầy bụi. Những kẻ chẳng có lấy một điểm để hài lòng về bản thân như bọn mình thì sao có thể tư vấn được cho người khác.”
Đợi Atsuya nói một tràng xong, Shota gục xuống như thể cổ bị rụt vào trong.
“Giờ mau ngủ đi. Trời sáng người đi làm sẽ túa ra đường. Chúng ta hòa vào dòng người đó rồi trốn đi.” Nói xong, Atsuya lại nằm xuống.
Cuối cùng thì Shota cũng bắt đầu trải giấy ra. Nhưng động tác rất chậm chạp.
“Này.” Kouhei ngập ngừng nói. “Hay là cứ viết cái gì đó?”
“Cái gì là cái gì?” Shota hỏi.
“Thì viết hồi âm đó. Cứ thế này tao thấy sao đó…”
“Mày điên à?” Atsuya nói. “Mày bận tâm tới chuyện đó làm gì?”
“Nhưng mà chỉ cần mình viết gì đó thôi, tao nghĩ sẽ khác lắm. Chẳng phải vẫn hay có chuyện rằng chỉ cần được nghe thôi cũng thấy biết ơn sao? Người này đang rất đau khổ vì không thể tâm sự với ai. Dù không đưa ra được lời khuyên gì to tát nhưng nếu mình trả lời rằng tôi rất hiểu phiền muộn của cô, hãy cố gắng lên thì chắc cô ấy sẽ cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút.”
“Chậc.” Atsuya thốt lên. “Mày thích thì làm. Đồ dở hơi.”
Kouhei đứng dậy. “Có gì để viết không nhỉ?”
“Có đồ văn phòng phẩm đấy.”
Shota và Kouhei đi ra cửa tiệm, sục sạo một hồi rồi quay lại.
“Có thứ để viết không?” Atsuya hỏi.
“Có. Bút dạ chẳng còn cái nào viết được nhưng bút bi thì còn. Có cả giấy viết thư nữa.” Kouhei hớn hở đáp rồi đi vào phòng bếp bên cạnh. Nó mở tờ giấy viết thư đặt lên bàn và ngồi xuống ghế. “Nào, viết gì bây giờ?”
“Thì mày vừa nói đấy thôi. Rằng tôi rất hiểu nỗi phiền muộn của cô, hãy cố gắng lên. Viết thế chứ sao nữa.” Atsuya nói.
“Viết thế có cụt lủn quá không?”
Atsuya tặc lưỡi. “Tùy mày.”
“Viết như ban nãy thì sao? Phương án là đưa cả người yêu đi ấy.” Shota nói.
“Chính mày chả bảo nếu làm được thế thì đã không nhờ tư vấn còn gì Shota.”
“Ban nãy tao có nói thế nhưng tao nghĩ cứ thử xác minh lại xem sao.” Kouhei hướng khuôn mặt hoang mang sang phía Atsuya. “Mày nghĩ sao?”
“Tao không biết.” Atsuya ngoảnh đi.
Kouhei cầm bút bi lên. Nhưng trước khi bắt đầu viết, nó lại quay sang nhìn Atsuya và Shota.
“Mở đầu bức thư thường viết thế nào nhỉ?”
“Ờ, hình như có câu gì đó. Đại loại như kiểu ‘Kính thưa’ hay ‘Kính gửi’.” Shota nói. “Nhưng mà cần gì. Ngay cả thư nhờ tư vấn này cũng có viết gì đâu. Mày cứ viết như là email thôi.”
“À, thế hả. Cứ coi như email là được nhỉ. Tôi đã đọc email, à không, đọc thư của cô rồi. Tôi, đã, đọc, thư, của, cô, rồi…”
“Mày không cần đọc thành tiếng đâu.” Shota nhắc.
Tiếng đưa bút của Kouhei vọng đến cả tai Atsuya. Có vẻ nó ấn bút khá mạnh.
Lát sau, Kouhei bảo ‘Xong rồi’ và đem bức thư tới.
Shota đón lấy bức thư. “Chữ xấu thế.”
Atsuya cũng ngó vào xem. Công nhận chữ thằng Kouhei xấu thật. Đã thế còn toàn viết bằng chữ mềm.
“Tôi đã đọc thư của cô. Cô thật vất vả. Tôi rất hiểu nỗi phiền muộn của cô. Tôi có ý này, chỉ cần cô đưa anh ấy cùng tới nơi cô đến thôi. Tôi xin lỗi vì không đưa ra được gợi ý gì hay.”
“Mày thấy sao?” Kouhei hỏi.
“Chà, được đấy.” Shota đáp rồi quay sang Atsuya để tìm sự đồng tình. “Atsuya nhỉ?”
“Sao chả được.” Atsuya nói.
Kouhei cẩn thận gấp bức thư lại, cho vào phong bì gửi kèm có đề tên ‘Thỏ Ngọc cung trăng’. “Tao ra cho vào hộp đây.” Nó nói rồi đi ra ngoài bằng cửa sau.
Atsuya thở dài.
“Thật chẳng biết nó nghĩ gì nữa. Giờ là lúc đi tư vấn cho người dưng nước lã sao. Đến cả Shota, mày cũng hùa theo, chúng mày làm gì thế?”
“Đừng có nói thế. Chả mấy khi mà.”
“Cái gì. Chả mấy khi nghĩa là sao?”
“Nghĩa là bình thường chúng ta có bao giờ lắng nghe phiền muộn của ai đâu. Chẳng ai có ý định nhờ bọn mình tư vấn cả. Có lẽ cả đời này sẽ không có ai. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Làm một lần có sao đâu nào.”
“Hừm.” Atsuya lại khịt mũi. “Cái đó gọi là không biết thân biết phận đấy.”
Kouhei quay vào.
“Nắp hộp nhận sữa chặt như gì ấy. Chắc lâu rồi không có ai động tới.”
“Thì đúng rồi còn gì. Thời này mà còn đi giao sữa à…” Nói đến đó, Atsuya dừng lại. “Này Kouhei, găng tay của mày đâu rồi?”
“Găng tay? Đây chứ đâu.” Nó chỉ vào bàn.
“Mày tháo ra từ lúc nào đấy?”
“Lúc viết thư. Đeo vào khó viết lắm…”
“Đồ ngu.” Atsuya đứng dậy. “Vân tay mày sẽ lưu lại trên giấy viết thư mất.”
“Vân tay? Có gì không ổn à?”
Atsuya những muốn bợp một phát vào cái má phúng của Kouhei, thằng đang hỏi với bộ mặt đần thộn.
“Rồi cảnh sát sẽ phát hiện ra bọn mình từng trốn ở đây. Nếu như cái cô tên Thỏ Ngọc đó không đến lấy thư thì sao? Chúng ta sẽ bị điều tra dấu vân tay, một phát là xong luôn.”
“Ờ… công nhận.”
“Hừm, tao đã bảo đừng có làm gì thừa thãi rồi.” Atsuya cầm đèn pin, sải bước dài đi qua phòng bếp để ra ngoài bằng cửa sau.
Nắp hộp nhận sữa đang đóng kín. Đúng như Kouhei nói, nắp rất chặt. Nhưng nó vẫn cố mở ra.
Atsuya rọi đèn pin vào bên trong. Song bên trong trống trơn.
Nó mở cửa sau, gọi với vào trong. “Này, Kouhei, mày cho thư vào đâu thế?”
Kouhei vừa xỏ tay vào găng vừa đi ra.
“Đâu là sao, cho vào cái hộp nhận sữa đó.”
“Không có.”
“Hả, không thể nào…”
“Hay mày tưởng là cho vào trong nhưng lại rơi ra ngoài?” Atsuya rọi đèn xuống mặt đất.
“Không có chuyện đó đâu. Tao chắc chắn đã cho vào rồi mà.”
“Thế nó biến đi đâu?”
“Chà.” Kouhei đang nghiêng đầu thắc mắc thì có tiếng chân huỳnh huỵch lao tới. Là Shota.
“Có chuyện gì thế?” Atsuya hỏi.
“Tao nghe thấy có tiếng động ở phía cửa hàng nên ra xem thì thấy cái này rơi ở dưới khe nhận thư.” Thứ Shota chìa ra với khuôn mặt tái mét là một chiếc phong bì.
Atsuya nín thở. Nó tắt đèn pin, nén tiếng bước chân, chầm chậm lách qua hông căn nhà. Từ trong bóng tối, nó khẽ nhìn về phía trước cửa hàng.
Nhưng…
Ở đó không một bóng người. Cũng không có vẻ là ai đó vừa rời đi.