Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa NAMIYA - Higashino Keigo - 1.2
“Cảm ơn tiệm đã hồi âm nhanh chóng. Sau khi cho bức thư vào khe nhận thư của tiệm tối hôm qua, cả ngày hôm nay tôi cứ nghĩ mãi không biết có phải mình đã quấy rầy tiệm vì nhờ tư vấn một chuyện rắc rối hay không. Tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi nhận được hồi âm của tiệm.
Tiệm Namiya thắc mắc vậy cũng đúng thôi. Nếu được, tôi cũng muốn đưa anh ấy theo đi du đấu hoặc tập trung đội tuyển. Nhưng xét tình trạng bệnh tật của anh ấy thì điều này là bất khả. Anh ấy đang điều trị tích cực trong bệnh viện để ngăn căn bệnh tiến triển.
Có thể tiệm sẽ nghĩ rằng nếu vậy thì tôi chỉ cần luyện tập ở chỗ gần anh ấy là được. Nhưng quanh bệnh viện anh ấy nằm không có địa điểm hay cơ sở nào để tôi có thể luyện tập. Hiện tại, chỉ những ngày không phải luyện tập tôi mới có thời gian đến thăm anh ấy.
Ngay cả lúc này đây, ngày xuất phát của đợt tập trung mới cũng đã cận kề. Hôm nay tôi vừa đến gặp anh ấy. Anh bảo tôi hãy mang thành tích về và tôi đã gật đầu. Thật lòng, tôi muốn nói với anh là tôi không muốn đi, tôi muốn ở bên anh nhưng đã cố kìm lại. Bởi tôi biết, nếu nói vậy, anh ấy sẽ đau lòng lắm.
Tôi chỉ ước dù xa nhau, tôi vẫn có thể được nhìn thấy gương mặt anh ấy. Tôi cứ mơ mình có cái điện thoại ti vi giống như trong truyện tranh. Đúng là trốn tránh hiện thực nhỉ.
Tiệm Namiya à, cảm ơn tiệm đã lắng nghe điều phiền muộn của tôi. Chỉ cần trút được nỗi lòng qua thư thế này tôi cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều.
Tôi biết tự tôi phải đưa ra câu trả lời nhưng nếu tiệm có gợi ý gì, xin hãy hồi âm cho tôi biết. Ngược lại, nếu tiệm nghĩ rằng chẳng thể đưa ra lời khuyên gì nữa, xin cứ viết để tôi hay. Tôi không muốn làm phiền tới tiệm.
Nhưng dù thế nào thì ngày mai tôi vẫn ghé qua kiểm tra hộp nhận sữa.
Rất mong nhận được sự giúp đỡ.
Thỏ Ngọc cung trăng.”
Người đọc thư sau cùng là Shota. Nó ngẩng lên, chớp mắt hai cái. “Cái này nghĩa là sao?”
“Tao không biết.” Atsuya nói. “Tóm lại là thế nào? Cái này là gì?”
“Là thư hồi âm chứ gì nữa. Từ cô Thỏ Ngọc đó.”
Cả Atsuya và Shota cùng nhìn sang Kouhei khi thấy nó đáp vậy.
“Ý tao là sao nó đến luôn rồi.” Câu hỏi giống nhau bật ra từ miệng hai đứa.
“Sao ư…” Kouhei gãi đầu.
Atsuya chỉ ra phía cửa sau.
“Mày bỏ thư vào hộp nhận sữa mới được năm phút. Ngay sau đấy tao ra xem thì bức thư đó đã biến mất. Giả sử người lấy đi là cái cô tên Thỏ Ngọc thì để viết bức thư hồi âm thế này cũng phải mất thời gian đấy. Vậy mà ngay lập tức bức thư thứ hai đã được nhét vào đây. Quả là kỳ lạ.”
“Tao biết là kỳ lạ nhưng đây rõ ràng là thư hồi âm của cô Thỏ Ngọc còn gì. Bởi cô ấy trả lời đúng những gì tao hỏi.”
Atsuya không thể phản bác lời của Kouhei. Nó nói đúng.
“Đưa tao mượn.” Atsuya nói rồi giằng lá thư từ tay Shota. Nó đọc lại lần nữa. Nếu không biết thư hồi âm của Kouhei thì không thể viết được bức thư như vậy.
“Chết tiệt, thế này là sao. Hay chúng ta đang bị ai đó chơi?” Shota nói với giọng bực bội.
“Phải đấy.” Atsuya chỉ tay vào ngực Shota. “Ai đó đang điều khiển vụ này.”
Atsuya ném bức thư đi và mở tủ âm tường ở bên cạnh. Bên trong chỉ có chăn và thùng các tông.
“Atsuya, mày làm cái gì thế?” Shota hỏi.
“Tao kiểm tra xem có ai đang trốn ở đây không. Chắc chắn ai đó đã nghe trộm đoạn trao đổi của bọn mình trước khi Kouhei viết thư và rồi viết thư hồi âm trước bọn mình một bước. Mà không, cũng có thể là đặt máy nghe trộm. Bọn mày cũng kiểm tra quanh đó đi.”
“Đợi đã. Ai lại đi làm chuyện đó chứ?”
“Làm sao tao biết được. Một kẻ tọc mạch nào đó có sở thích trêu chọc người khác đang trốn trong căn nhà hoang này.” Atsuya rọi đèn pin vào bên trong bàn thờ.
Tuy nhiên Shota và Kouhei không hề động đậy.
“Gì thế. Sao chúng mày không tìm?”
Thấy Atsuya hỏi, Shota lúng túng.
“Không, tao nghĩ không phải đâu. Không thể có người đi làm chuyện ấy.”
“Nhưng sự thật là có còn gì. Chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.”
“Vậy ư.” Shota tỏ vẻ chán nản. “Thế còn việc bức thư biến mất khỏi hộp nhận sữa?”
“Chuyện đó thì… là một trò bịp bợm nào đó. Có loại giống như ảo thuật đấy.”
“Trò bịp bợm à.”
Kouhei sau khi đọc lại lần nữa bức thư thứ hai bèn ngẩng lên nói: “Cô này hơi lạ.”
“Lạ cái gì?” Atsuya hỏi.
“Trong đây viết là giá mà có điện thoại ti vi. Chẳng lẽ cô ta không có điện thoại di động? Hoặc là điện thoại không có chức năng gọi thoại có hình?”
“Ý cô ta là ở trong bệnh viện thì không thể dùng được điện thoại di động.” Shota đáp.
“Nhưng còn viết là giống như trong truyện tranh. Người này chắc chắn không biết loại điện thoại di động có chức năng gọi thoại có hình.”
“Không thể nào. Thời buổi này làm gì có chuyện đó.”
“Không, tao nghĩ chắc chắn là thế đấy. Được rồi, để tao bảo cho cô ấy biết.” Kouhei đi về phía bàn ăn ở trong bếp.
“Này, mày làm gì thế? Lại định viết hồi âm à? Chỉ là chúng ta đang bị trêu thôi.” Atsuya nói.
“Chuyện đó mình vẫn chưa biết mà.”
“Chắc chắn đang bị trêu rồi. Ngay cả đoạn trao đổi này cũng đang bị nghe và giờ họ lại viết thư trước chúng ta đấy… Không, đợi đã.” Trong đầu Atsuya chợt nảy ra một ý. “Phải rồi. Này Kouhei, viết hồi âm đi. Tao vừa nảy ra ý này hay lắm.”
“Cái gì, sao tự nhiên lại… Mày sao thế?” Shota hỏi.
“Cứ làm đi. Mày sẽ hiểu ngay thôi.”
Cuối cùng Kouhei cũng bảo ‘Đã xong’ và đặt bút xuống. Atsuya đứng bên cạnh, nhòm xuống tờ giấy. Chữ Kouhei vẫn xấu vậy.
“Tôi đã đọc bức thư thứ hai. Tôi sẽ cho cô biết một điều rất hay. Có loại ‘keitai’* có thể nói chuyện qua màn hình đấy. Hãng nào cũng có loại này. Cô chỉ cần lén gọi sao để bệnh viện không phát hiện là được.”
“Thế này được không?” Kouhei hỏi.
“Được chứ sao không.” Atsuya nói. “Thế nào mà chả được. Mau cho vào phong bì đi.”
Trong bức thư thứ hai cũng có kèm một phong bì đề người nhận là ‘Thỏ Ngọc cung trăng’. Kouhei gấp bức thư vừa viết và cho vào phong bì.
“Tao sẽ đi cùng. Shota, mày ở đây nhé.” Atsuya cầm đèn pin, đi ra phía cửa sau.
Ra đến ngoài, nó nhìn theo đến lúc Kouhei bỏ bức thư vào hộp nhận sữa.
“Xong rồi, Kouhei, mày nấp vào đâu đó và canh cái hộp này nhé.”
“Tao hiểu rồi. Còn mày thì sao hả Atsuya?”
“Tao sẽ đi ra đằng trước. Tao sẽ canh xem ai sẽ bỏ thư vào.”
Atsuya men theo hông căn nhà, từ trong bóng tối, nó thám thính tình hình trước nhà. Chưa thấy có ai cả.
Đứng canh một lúc thì nó cảm giác có người đằng sau. Nó ngoảnh lại, đúng lúc Shota đang tới gần.
“Gì thế. Tao bảo mày cứ ở trong nhà cơ mà.” Atsuya nói.
“Có ai xuất hiện không?”
“Chưa thấy. Thế nên tao mới canh thế này chứ.”
Lập tức, mặt Shota trở nên thất thần. Miệng nó há nửa chừng.
“Sao? Có chuyện gì?”
Shota chìa chiếc phong bì ra trước mặt Atsuya: “Đến rồi này.”
“Cái gì đến?”
“Thì đây.” Shota liếm môi. “Bức thư thứ ba.”
—
“Cảm ơn tiệm đã tiếp tục hồi âm thư của tôi. Chỉ cần có người hiểu được tâm trạng của mình là tôi cũng thấy lòng vợi đi đôi chút.
Có điều, hãy thứ lỗi cho tôi, thư hồi âm lần này của tiệm tôi không hiểu lắm, hay nói thật là hoàn toàn không hiểu được ý đồ của tiệm Namiya.
Nguyên nhân có thể là do tôi còn ít học, thiếu hiểu biết. Có lẽ vì thế mà tôi không hiểu được lời nói đùa tiệm Namiya viết để khích lệ tôi. Thật sự là xấu hổ quá.
Mẹ tôi thường bảo rằng: ‘Có gì không hiểu đừng đem đi hỏi người khác ngay. Mình phải tự tìm hiểu trước.’ Vì vậy tôi đã cố gắng tự tìm hiểu. Nhưng lần này thì tôi không tài nào hiểu được.
Keitai là gì vậy?
Từ này viết bằng chữ cứng, tôi tưởng đó là từ ngoại lai nên tra thử nhưng không thấy. Nếu là từ tiếng Anh, tôi đoán sẽ đánh vần là ‘catie’ hoặc ‘katy’ nhưng không phải. Từ này không phải tiếng Anh ạ?
Nếu không biết được nghĩa của từ ‘keitai’ này thì những lời quý báu của tiệm Namiya sẽ chỉ là ‘nước đổ đầu vịt’, ‘đàn gảy tai trâu’ đối với tôi. Nếu được, xin tiệm cho tôi biết nghĩa của từ này.
Tôi thành thật xin lỗi vì đã làm phiền tiệm chuyện cỏn con này trong lúc tiệm đang bận rộn.
Thỏ Ngọc cung trăng.”
Đặt ba bức thư của ‘Thỏ Ngọc cung trăng’ lên bàn, ba đứa ngồi xuống ba chiếc ghế xung quanh.
“Sắp xếp lại xem nào.” Shota lên tiếng. “Lần này bức thư Kouhei bỏ vào hộp nhận sữa cũng biến mất. Kouhei đã đứng canh suốt nhưng không thấy ai lại gần hộp nhận sữa. Trong khi đó, Atsuya theo dõi mặt trước tiệm cũng không thấy ai lại gần cửa cuốn. Thế mà bức thư thứ ba vẫn được nhét vào. Câu chuyện đến đây có gì đó không đúng với thực tế.”
“Công nhận.” Atsuya đáp ngắn gọn. Kouhei thì im lặng gật đầu.
“Nghĩa là,” Shota giơ ngón trỏ lên, “không có ai lại gần căn nhà này, thế mà thư của Kouhei vẫn biến mất và thư của Thỏ Ngọc được gửi tới. Tao đã kiểm tra kỹ hộp nhận sữa lẫn cửa cuốn nhưng không thấy có trò gì ở đây cả. Chúng mày nghĩ sao?”
Atsuya ngả cả người ra ghế, đưa hai tay ra ôm sau gáy.
“Vì không biết nên giờ bọn mình mới thắc mắc thế này chứ.”
“Kouhei nghĩ sao?”
Kouhei lắc cái má phúng phính. “Tao không biết.”
“Shota, mày thì biết à?”
Nghe Atsuya hỏi, Shota nhìn xuống lá thư thứ ba. “Chúng mày không thấy bất thường à? Người này không biết về điện thoại di động. Tưởng đó là từ ngoại lai.”
“Chỉ là trêu bọn mình thôi.”
“Vậy à?”
“Vậy đấy. Thời nay làm gì có người Nhật nào không biết đến điện thoại di động.”
Nghe xong, Shota chỉ tay vào bức thư thứ nhất.
“Còn cái này thì sao? Ở đây viết là Thế Vận Hội vào năm tới. Nhưng nghĩ mà xem, sang năm không có Thế Vận Hội mùa đông lẫn Thế Vận Hội mùa hè. Vừa mới kết thúc Thế Vận Hội ở London mà.”
“Ồ.” Atsuya buột miệng. Để đánh trống lảng, nó nhăn mặt, lấy tay cọ cọ dưới mũi. “Bị nhầm, hẳn là thế rồi.”
“Nhầm à. Chẳng lẽ lại nhầm một chuyện như thế. Đây là kỳ đại hội mình đặt mục tiêu sẽ tham gia cơ mà. Có vẻ cô ấy không biết đến sự tồn tại của gọi thoại có hình thật, chúng mày có thấy là cô ấy hơi bị lạc hậu không?”
“Tao cũng nghĩ thế nhưng…”
“Còn một chuyện này nữa.” Shota chùng giọng. “Một chuyện rất kỳ lạ. Lúc ở bên ngoài, tao mới phát hiện ra.”
“Mày phát hiện ra chuyện gì.”
Sau một thoáng ngập ngừng, Shota nói: “Di động của Atsuya bây giờ chỉ mấy giờ?”
“Di động?” Atsuya rút di động trong túi ra, nhìn phần hiển thị. “3 giờ 40 phút sáng.”
“Ừ. Vậy là bọn mình đến đây được hơn một tiếng rồi.”
“Ờ. Việc đó thì sao?”
“Ừ, đi theo tao.” Shota đứng dậy.
Cả bọn lại ra ngoài từ cửa sau. Shota đứng ở lối đi giữa căn nhà và nhà kho, ngước nhìn bầu trời đêm.
“Lần đầu tiên khi đi qua đây, tao nhận ra mặt trăng ở ngay trên đầu.”
“Tao cũng thấy thế. Chuyện đó thì sao?”
Shota nhìn chằm chằm vào mặt Atsuya.
“Mày không thấy lạ sao? Hơn một tiếng trôi qua rồi mà vị trí mặt trăng hầu như không thay đổi.”
Không hiểu Shota đang nói gì nên Atsuya lúng túng mất một giây. Nhưng sau đó nó hiểu ra ngay. Tim nó đập thình thịch. Mặt nó nóng bừng, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.
Nó rút điện thoại di động ra. Bây giờ là 3 giờ 42 phút sáng.
“Tóm lại là thế nào đây? Tại sao mặt trăng không di chuyển?”
“Hay giờ là mùa mặt trăng ít di chuyển.”
“Làm gì có mùa đấy.” Shota phủ nhận luôn.
Atsuya hết nhìn điện thoại di động lại nhìn mặt trăng. Nó hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
“Phải rồi.” Shota bắt đầu thao tác điện thoại. Hình như nó đang gọi đi đâu đó.
Mặt nó đanh lại. Mắt còn không kịp chớp.
“Sao thế? Mày đang gọi đi đâu đấy?” Atsuya hỏi.
Shota không nói gì, chìa điện thoại ra. Ý như muốn bảo bọn mày nghe đi.
Atsuya áp điện thoại vào tai. Đầu dây bên kia là giọng một phụ nữ.
“Xin thông báo. Bây giờ 2 giờ 36 phút sáng.”
Ba đứa quay vào trong nhà.
“Không phải điện thoại bị hỏng.” Shota nói. “Mà là căn nhà này bất thường.”
“Ý mày là có thứ gì đó làm đồng hồ ở điện thoại chạy lung tung?”
Shota không gật đầu trước câu hỏi của Atsuya.
“Tao nghĩ đồng hồ ở điện thoại không chạy lung tung đâu. Nó vẫn hoạt động bình thường. Chỉ là giờ ở điện thoại khác với giờ thực tế thôi.”
Atsuya nhíu mày. “Tại sao lại bị như thế?”
“Có thể bên trong và bên ngoài căn nhà này bị chia cắt về mặt thời gian. Cách thời gian trôi qua khác nhau. Cả một khoảng thời gian dài trong nhà chỉ bằng một giây bên ngoài.”
“Hả? Mày đang nói gì thế?”
Shota nhìn xuống bức thư rồi nhìn sang Atsuya.
“Rõ ràng không có ai lại gần căn nhà này, thế mà bức thư của Kouhei biến mất, thư của Thỏ Ngọc tới. Bình thường không thể có chuyện đó. Nào, giờ thử nghĩ theo hướng này nhé. Ai đó đã lấy thư của Kouhei đi, đọc thư xong rồi mang bức thư tiếp theo tới. Tuy nhiên chúng ta lại không thể nhìn thấy người đó.”
“Không thấy? Chẳng lẽ là người tàng hình à?” Atsuya nói.
“A, tao biết rồi. Là trò của hồn ma. Ối, ở đây có ma ư.” Kouhei co rúm người, đưa mắt nhìn quanh.
Shota chậm rãi lắc đầu.
“Không phải người tàng hình, cũng chẳng phải hồn ma. Người đó không phải người ở thế giới này.” Nó lần lượt chỉ vào ba bức thư. “Đó là người của quá khứ.”
“Quá khứ? Cái gì thế?” Atsuya đanh giọng.
“Giả thiết của tao là thế này. Khe nhận thư ở cửa cuốn và hộp nhận sữa kết nối với quá khứ. Nếu ai đó ở quá khứ thả bức thư vào tiệm tạp hóa Namiya của thời đó, lập tức bức thư sẽ được gửi đến tiệm của hiện tại. Ngược lại, nếu cho bức thư vào hộp nhận sữa, bức thư sẽ ở trong hộp nhận sữa của quá khứ. Tao không biết việc đó xảy ra như thế nào nhưng nếu nghĩ theo cách đó thì giải thích được mọi chuyện.”
“Vậy Thỏ Ngọc là người của quá khứ.” Shota kết luận.
Atsuya không thể lên tiếng ngay. Nó không biết phải nói gì. Đầu óc nó đang từ chối suy nghĩ.
“Làm gì có chuyện đó?” Cuối cùng Atsuya cũng lên tiếng. “Không thể có chuyện đó được.”
“Tao cũng nghĩ thế. Nhưng lại không thể nghĩ khác. Nếu không phải thì Atsuya, mày nghĩ lời giải thích khác đi. Lời giải thích hợp lý ấy.”
Bị Shota vặn lại, Atsuya trở nên lúng túng. Dĩ nhiên là nó không có cách giải thích hợp lý.
“Chẳng phải tại mày viết thư hồi âm nên mọi chuyện mới rối rắm thế à.” Atsuya nói, nửa như muốn đổ lỗi cho Kouhei.
“Tao xin lỗi…”
“Không cần trách thằng Kouhei đâu. Nếu giả thiết của tao là đúng thì chuyện này đúng là tuyệt vời đấy. Bọn mình đang trao đổi thư với người ở quá khứ.” Mắt Shota sáng lên.
Atsuya hoảng loạn. Nó không còn biết phải làm gì nữa.
“Ra thôi.” Nó nói rồi đứng dậy. “Ra khỏi đây thôi.”
Hai thằng kia ngẩng lên nhìn nó như thể ngạc nhiên lắm.
“Tại sao?” Shota hỏi.
“Bởi vì thấy rợn người chứ sao. Nhỡ làm sao thì rắc rối lắm. Chỉ cần náu thân thì còn đầy chỗ khác mà. Chứ ở đây bao lâu đi nữa thì thời gian vẫn gần như không trôi. Trời mà không sáng thì bọn mình có trốn ở đây cũng vô nghĩa.”
Nhưng hai đứa kia không đồng tình với Atsuya. Đứa nào đứa đấy đều lặng thinh, mặt xị xuống.
“Chúng mày làm sao thế. Nói gì đi chứ.” Atsuya quát.
Shota ngẩng mặt lên. Mắt nó chất chứa ánh nhìn nghiêm túc.
“Tao sẽ ở lại thêm chút nữa.”
“Hả? Để làm gì?”
Shota nghiêng đầu.
“Để làm gì thì chính tao cũng không biết. Nhưng tao biết là mình đang có một trải nghiệm tuyệt vời. Chả mấy khi có được cơ hội thế này… Không, có lẽ cả đời sẽ không có nữa. Vì thế tao không muốn bỏ phí cơ hội này. Atsuya, mày cứ đi đi. Còn tao, tao sẽ ở đây thêm một lúc nữa.”
“Mày định làm gì ở đây?”
Shota nhìn ba bức thư đặt trên bàn.
“Trước mắt tao sẽ viết thư. Vì giao tiếp được với người ở quá khứ là một chuyện quá tuyệt vời.”
“Ừ, đúng thế.” Kouhei cũng gật đầu nói. “Vả lại cũng phải gỡ rối cho cô Thỏ Ngọc này.”
Atsuya nhìn hai đứa rồi hơi lùi lại, lắc đầu thật mạnh.
“Bọn mày điên rồi. Bọn mày đang nghĩ gì thế? Trao đổi thư với người ngày xưa thì có gì vui? Thôi ngay đi. Nhỡ bị cuốn vào chuyện điên rồ thì chúng mày định sao? Tao không muốn bị liên lụy đâu.”
“Thì tao đã bảo mày cứ đi đi mà.” Nét mặt Shota dịu xuống.
Atsuya hít một hơi thật sâu. Nó muốn phản đối nhưng không tìm được lời nào.
“Chúng mày thích làm gì thì làm. Có chuyện gì tao không biết đâu đấy.”
Atsuya quay về phòng kiểu Nhật, lấy túi xách rồi ra ngoài bằng lối cửa sau mà không nhìn mặt hai thằng kia. Nó ngước lên trời. Vầng trăng tròn hầu như vẫn không xê dịch.
Atsuya lấy điện thoại di động ra. Nhớ ra điện thoại này có đồng hồ bắt sóng radio, nó để đồng hồ tự điều chỉnh giờ. Giờ hiển thị trên màn hình điện thoại ngay sau đó không hơn một phút nào so với giờ hỏi qua tổng đài ban nãy.
Atsuya một mình bước trên con đường tối vắng ánh đèn. Không khí ban đêm rất lạnh nhưng vì mặt đang nóng bừng nên nó chẳng bận tâm.
Atsuya nghĩ không thể có chuyện đó.
Khe nhận thư và hộp nhận sữa kết nối với quá khứ, vậy nên bức thư từ cô gái tên ‘Thỏ Ngọc cung trăng’ đó là từ quá khứ đến ư?
Điên rồ. Nghĩ như thế quả có logic thật nhưng trên thực tế không thể xảy ra chuyện đó. Có gì đó nhầm lẫn. Bọn nó đang bị ai đó chơi.
Kể cả giả thiết của Shota đi nữa thì rõ ràng không nên dính líu tới cái thế giới dị thường ấy. Nhỡ xảy ra chuyện thì làm gì có ai cứu. Tự mình phải bảo vệ mình. Từ trước đến nay nó luôn sống như vậy. Dính dáng tới người khác hơn mức cần thiết chẳng được lợi lộc gì. Chưa kể đó lại là người của quá khứ. Không có chuyện họ sẽ giúp gì cho bọn nó ở hiện tại.
Đi bộ một lúc, Atsuya ra tới đường cái. Thi thoảng có ô tô chạy qua. Nó đi men theo đường cái và nhìn thấy cửa hàng tiện lợi ở phía trước.
Nó nhớ Kouhei đã cất giọng thiểu não kêu là “Tao đói quá.” Ở một chỗ như thế mà không ngủ thì sẽ còn đói nữa. Không biết hai thằng đó định làm gì. Hay thời gian không trôi thì chúng nó cũng không thấy đói?
Giờ này mà vào cửa hàng tiện lợi thì dễ bị nhân viên nhớ mặt lắm. Thế nào cũng bị lọt vào camera giám sát. Thôi cứ mặc hai thằng đó đi. Kiểu gì chúng nó chả xoay xở được.
Nghĩ vậy nhưng Atsuya vẫn dừng lại. Có vẻ bên trong cửa hàng tiện lợi không có ai ngoài nhân viên.
Atsuya thở dài. Mình đúng là người tốt… Nó giấu túi xách ở đằng sau thùng rác rồi đẩy cánh cửa kính.
Nó mua cơm nắm, bánh mì ngọt, đồ uống đóng chai rồi ra khỏi cửa hàng. Nhân viên là một thanh niên trẻ nhưng anh ta chẳng thèm nhìn Atsuya lấy một lần. Có thể camera giám sát vẫn hoạt động nhưng chưa chắc cảnh sát sẽ nghi ngờ chỉ vì đi mua đồ vào giờ này. Không khéo cảnh sát còn cho rằng tội phạm mà hành động như vậy thì lộ liễu quá cũng nên. Nó quyết định nghĩ thế.
Nó lấy lại cái túi ban nãy giấu đi, quay ngược trở lại con đường cũ. Nó tính đưa đồ cho hai thằng kia xong sẽ đi luôn. Nó không muốn ở lâu trong căn nhà đáng ngờ ấy.
Cuối cùng nó cũng về đến căn nhà hoang. May thay, nó không gặp bất cứ ai đi ngược chiều.
Atsuya ngắm nhìn căn nhà lần nữa. Nhìn cái khe nhận thư trên cánh cửa cuốn đóng chặt, nó chợt nghĩ nếu giờ nó thả thư vào đây thì không biết tiệm tạp hóa Namiya thời nào sẽ nhận được.
Nó đi vào lối giữa cửa tiệm và nhà kho để vòng ra đằng sau. Thấy cửa sau đang mở, nó thăm dò động tĩnh bên trong rồi bước vào.
“A, Atsuya.” Kouhei reo lên mừng rỡ. “Mày quay lại rồi hả. Hơn một tiếng rồi nên tao tưởng mày không quay lại nữa.”
“Một tiếng?” Atsuya nhìn đồng hồ ở điện thoại di động. “Mới có mười lăm phút thôi mà. Với lại không phải tao quay lại đâu. Đồ tiếp tế cho bọn mày đây.” Nó nói rồi đặt túi của cửa hàng tiện lợi lên bàn. “Dù tao không biết bọn mày định ở lại đây đến khi nào.”
“Oa.” Kouhei mặt rạng rỡ, nhanh chóng với tay lấy cơm nắm.
“Ở đây mãi thì trời không sáng đâu.” Atsuya nói với Shota.
“Tao vừa nghĩ ra kế này hay lắm.”
“Kế hay?”
“Mày có thấy cửa sau để mở không?”
“Ờ.”
“Để mở thế thì thời gian trong nhà sẽ trôi qua giống như bên ngoài. Tao và Kouhei đã thử nhiều cách và phát hiện ra điều đó. Nhờ thế mà sai lệch với giờ của Atsuya chỉ còn khoảng một tiếng đấy.”
“Ra là thế…” Atsuya nhìn vào cánh cửa sau. “Không hiểu trò gì đây. Căn nhà này là gì thế không biết.”
“Tao không biết nhưng thế này thì mày không cần đi nữa Atsuya à. Cứ ở đây thì trời sẽ sáng.”
“Phải đấy. Bọn mình nên ở cùng nhau.” Kouhei đồng tình.
“Nhưng bọn mày vẫn muốn tiếp tục trò trao đổi thư kỳ lạ đó mà.”
“Thì sao chứ. Nếu không thích thì Atsuya không tham gia là xong. Dù thực ra bọn tao rất muốn tham khảo ý kiến mày.”
Atsuya nhíu mày trước câu nói của Shota. “Tham khảo ý kiến?”
“Sau khi Atsuya đi khỏi, bọn tao đã viết bức thư hồi âm thứ ba. Sau đó lại có thư tới. Mày đọc thử đi.”
Atsuya nhìn Shota và Kouhei. Ánh mắt cả hai đều như đang giục giã.
“Tao chỉ đọc thôi đấy.” Nó nói rồi ngồi xuống ghế. “Chúng mày hồi âm thế nào?”
“Ừ. Có bản nháp ở đây.” Shota đặt một tờ giấy viết thư xuống bàn.
Bức hồi âm thứ ba của Shota và Kouhei như sau. Người viết có vẻ là Shota, chữ dễ đọc hơn, có cả chữ Hán nữa.
“Chuyện về keitai, tạm thời cô cứ quên đi. Vì nó không liên quan tới cô bây giờ.
Hãy cho tôi biết thêm về cô và người yêu của cô. Cô có năng khiếu gì? Cô và người yêu có sở thích chung không? Gần đây hai người có đi du lịch cùng nhau không? Có xem phim không? Nếu thích âm nhạc thì gần đây cô thích ca khúc nổi tiếng nào?
Nếu cô cho tôi biết những điều đó, tôi sẽ dễ dàng tư vấn cho cô hơn. Xin cảm ơn.
(Người viết lần này khác nhưng cô đừng để ý.)
Tiệm tạp hóa Namiya.”
“Cái gì đây, sao chúng mày lại hỏi thế?” Atsuya vung vẩy tờ giấy viết thư.
“Thì bọn tao nghĩ trước hết phải làm rõ cái cô tên ‘Thỏ Ngọc cung trăng’ này là người thời nào. Nếu không biết thì nói chuyện sẽ không khớp.”
“Vậy thì hỏi luôn đi. Rằng cô đang ở thời nào.”
Nghe Atsuya nói, Shota nhíu mày.
“Mày thử đặt mình vào vị trí cô ấy xem. Cô ấy đâu biết tình hình của chúng ta. Tự nhiên bị hỏi thế, cô ấy sẽ nghĩ là đầu óc chúng ta có vấn đề đấy.”
Atsuya trề môi dưới ra, dùng đầu ngón tay gãi má. Nó không phản bác được. “Thế bên kia trả lời sao?”
Shota nhặt chiếc phong bì ở trên bàn lên. “Đây, mày đọc đi.”
Ra vẻ quan trọng hóa quá đấy, Atsuya nghĩ và rút bức thư trong phong bì ra.
“Cảm ơn tiệm về lá thư thứ ba. Sau lần ấy, tôi vẫn tìm hiểu tiếp về keitai, hỏi cả những người xung quanh nữa nhưng không ai biết. Tôi rất tò mò về nó nhưng nếu là thứ không liên quan tới tôi thì tôi sẽ không nghĩ tới nữa. Lúc nào tiện, xin tiệm hãy chỉ cho tôi biết.
Phải rồi. Có lẽ tôi nên tiết lộ một chút rằng chúng tôi là người thế nào.
Như tôi đã viết ở bức thư đầu, tôi chơi thể thao. Trước đây anh ấy cũng chơi cùng môn với tôi, nhờ cơ duyên ấy mà chúng tôi quen nhau. Anh ấy cũng từng là ứng cử viên cho Thế Vận Hội. Nhưng ngoài chuyện đó ra thì chúng tôi thực sự là những người rất bình thường. Sở thích chung của chúng tôi có lẽ là xem phim. Những phim chúng tôi đã xem trong năm nay là ‘Siêu nhân’, ‘Rocky 2’. Cả ‘Ireland’ cũng xem rồi. Anh ấy bảo là phim đó hay nhưng tôi thì không thích thể loại đó lắm. Chúng tôi cũng hay nghe nhạc. Gần đây tôi thích nhạc của Godiego và Southern All Star. Tiệm thấy bài ‘Ellie, my love’ có hay không?
Kể những chuyện này tôi nhớ lại hồi anh ấy còn khỏe và thấy vui lắm. Lẽ nào đây chính là mục đích của tiệm Namiya. Dù thế nào thì việc trao đổi thư tín (cách nói này có vẻ buồn cười) đã trở thành nguồn động lực cho tôi. Nếu có thể, rất mong ngày mai cũng sẽ có thư của tiệm.
Thỏ Ngọc cung trăng.”
Đọc xong. Atsuya lẩm bẩm, “Ra là thế.”
“‘Ireland’ và ‘Ellie, my love’ à. Thế này thì đại khái cũng biết thời nào rồi nhỉ. Có lẽ là thời bố mẹ bọn mình.”
Shota gật đầu.
“Ban nãy tao tra thử bằng điện thoại. À phải rồi, ở trong nhà này điện thoại không có sóng đâu. Phải mở cửa sau mới có. Nhưng chuyện đó nói sau, tóm lại là tao đã tra năm công chiếu của ba bộ phim viết trong bức thư. Tất cả đều là 1979. Bài ‘Ellie, my love’ cũng được ra mắt năm 1979.”
Atsuya nhún vai.
“Thì sao nào. Vậy thì là năm 1979.”
“Đúng thế. Suy ra, Thế Vận Hội mà Thỏ Ngọc sẽ tham dự là giải đấu được tổ chức vào năm 1980.”
“Ờ. Việc đó thì sao?”
Nghe thấy thế, Shota nhìn chòng chọc vào mắt Atsuya như thể muốn xuyên thấu tâm can nó.
“Cái gì thế?” Atsuya hỏi. “Mặt tao dính cái gì à?”
“Thật không tin nổi, mày không biết sao? Thằng Kouhei thì đã đành, đằng này cả Atsuya nữa.”
“Sao nào?”
Shota hít một hơi dài rồi nói.
“Thế Vận Hội tổ chức vào năm 1980 là Thế Vận Hội Moscow. Đây là Thế Vận Hội mà Nhật Bản tẩy chay không tham dự.”