Ngôi Nhà Của Người Cá Say Ngủ - Higashino Keigo - Chương 1.2
4
Bác sĩ Shindou báo có chuyện muốn nói với hai người. Khi họ quay lại căn phòng lúc trước, Kazumasa và Kaoruko lại một lần nữa đối diện với vị bác sĩ.
“Tôi nghĩ chắc hai vị cũng đã hiểu, tình trạng cô bé cực kỳ hiểm nghèo. Đương nhiên, chúng tôi vẫn tiếp tục công việc trị liệu, nhưng chúng tôi không hi vọng cháu gái có thể phục hồi, chỉ có thể kéo dài sự sống của cháu thôi.”
Bên cạnh anh, Kaoruko lấy tay che miệng. Buông ra một tiếng nấc nghẹn.
“Nghĩa là con bé sẽ chết sao?” Kazumasa lên tiếng hỏi.
“Vâng,” bác sĩ gật đầu. “Chuyện đó sẽ diễn ra lúc nào, tôi không thể trả lời câu hỏi này được. Chính bản thân tôi cũng không rõ nữa. Trong các trường hợp như của cháu, thường chỉ vài ngày sau tim sẽ ngừng đập. Nhưng trẻ con lại là một chuyện khác. Có trường hợp, các bé có thể kéo dài sự sống đến vài tháng trời. Chỉ là, không có cơ hội phục hồi. Điều này tôi có thể khẳng định. Có kéo dài cũng chỉ là sống tạm mà thôi.”
Từng lời của bác sĩ, như tắc lại đâu đó trong dạ dày. “Thôi được rồi, tôi hiểu rồi,” anh chỉ muốn quát lên như vậy.
“Chắc anh chị đã nắm được vấn đề rồi chứ?”
Với câu hỏi có phần như thúc ép từ đối phương, họ chỉ có thể lặng lẽ nói vâng.
“Vậy thì,” bác sĩ Shindou thẳng lưng lên, điều chỉnh lại dáng ngồi, “từ giờ, không phải là vai trò bác sĩ nữa, tôi sẽ nói chuyện với anh chị trong vai trò nhân viên điều phối cấy ghép nội tạng của bệnh viện.”
“Sao?”
Kazumasa nhướng mày. Anh đã không thể tiên liệu trước những lời này. Kaoruko ngồi bên cạnh anh cũng ngừng cử động. Có lẽ cô ấy cũng có chung suy nghĩ với anh. Vị bác sĩ này đang nói gì vậy.
“Anh chị thấy bối rối cũng không lạ. Nhưng với tình trạng của cháu, tôi thấy cần nói về vấn đề này với anh chị. Xét về một nghĩa nào đó, đây là quyền lợi của cháu và của cả anh chị Harima nữa.”
“Quyền lợi…”
Những lời nói đó khiến Kazumasa hơi khó chịu. Đây không phải những lời anh nghĩ mình sẽ phải nghe trong hoàn cảnh này.
“Tôi nghĩ hỏi điều này khá thừa thãi nhưng anh chị đã đăng ký hiến tạng của con gái chưa? Hay anh chị từng nói chuyện về hoạt động cấy ghép nội tạng và hiến tạng cho cháu trước đây chưa?”
Kazumasa nhìn gương mặt bác sĩ Shindou nói những lời nghiêm túc kia, anh lắc đầu.
“Con bé làm gì biết những thứ đó. Cũng chẳng có lý do nào lại nói đến chuyện đó cả. Anh xem, nó mới sáu tuổi thôi mà.”
“Cũng đúng,” bác sĩ Shindou gật đầu. “Vậy thì, tôi muốn hỏi hai vị phụ huynh, nếu cháu bị xác nhận là chết não, hai người có đồng ý hiến tạng không?”
Kazumasa hơi bật ngửa người ra sau. Anh không thể lập tức có câu trả lời cho câu hỏi của bác sĩ. Đem nội tạng của Mizuho hiến cho một ai khác? Anh chưa từng nghĩ đến những chuyện thế này cho đến tận hôm nay.
Kaoruko ngẩng đầu lên với vẻ phật ý.
“Bác sĩ định cấy ghép nội tạng của Mizuho sao?”
“Không phải thế. Tôi không có ý đó,” bác sĩ Shindou vội vàng xua tay. “Tôi chỉ muốn xác định nguyện vọng của anh chị thôi. Đây là một thủ tục trong các ca bị nghi chết não. Nếu anh chị từ chối cũng không sao. Xin thứ lỗi nhưng tôi chỉ làm đúng bổn phận một điều phối viên trong bệnh viện, tôi không có bất cứ liên quan gì đến phẫu thuật cấy ghép nội tạng. Kể cả gia đình có đồng ý hiến tạng thì cũng sẽ do điều phối viên bên ngoài tiếp nhận việc này. Tôi chỉ có nhiệm vụ xác nhận ý kiến của gia đình thôi. Tôi không hề có ý đòi hỏi anh chị phải hiến tạng.”
Kaoruko bối rối nhìn Kazumasa. Cô ấy vẫn đang sốc vì tình cảnh bất ngờ này, suy nghĩ còn chưa theo kịp.
“Nếu tôi từ chối thì sao?” Kazumasa hỏi.
“Cũng chẳng sao cả,” bác sĩ Shindou điềm tĩnh đáp. “Cứ tiếp tục tình trạng này thôi. Cô bé đang chờ chết nên ta chỉ có thể đợi đến lúc đó thôi.”
“Nếu chúng tôi đồng ý?”
“Nếu là thế,” bác sĩ Shindou hít vào một hơi thật sâu, “chúng tôi sẽ tiến hành thẩm định chết não.”
“Chết não… à, ra thế,” Kazumasa đã bắt đầu nắm được tình hình. Anh nhớ ra lời bác sĩ Shindou lúc trước, “Theo nguyên tắc thì trong giai đoạn hiện tại, ta chưa thể sử dụng những câu đó được.”
“Nghĩa là sao?” Kaoruko hỏi. “Thẩm định chết não là gì vậy?”
“Đúng theo nghĩa đen của nó. Chúng tôi sẽ tiến hành thẩm định chính thức xem cháu bé có bị chết não hay không. Nếu cháu chưa chết não mà phẫu thuật lấy nội tạng của cháu là giết người còn gì.”
“Khoan đã nào. Tôi vẫn chưa hiểu. Có nghĩa là chưa chắc Mizuho đã bị chết não ư? Lúc nãy bác sĩ nói có thể con tôi sẽ ở trong tình trạng này đến vài tháng trời là ý này ư?”
“Không phải thế… cô ấy đã hiểu lầm đúng không?”, Kazumasa như muốn bác sĩ Shindou xác nhận lại.
“Đúng, hiểu lầm rồi”, bác sĩ Shindou chậm rãi thu cằm, xoay người về phía Kaoruko. “Kể cả có bị chết não, cô bé vẫn có thể tồn tại chừng ấy thời gian, đó mới là ý nghĩa chính xác.”
“Sao, nhưng, nếu thế thì…” mắt Kaoruko lại ậng nước. “Nếu thế, con bé có thể sống thêm nhiều tháng nữa, nhưng ta vẫn phải giết nó lấy nội tạng sao?”
“Cách nói giết người thì không đúng lắm nhưng…”
“Chẳng phải như thế ư? Nó vẫn còn đang sống sờ sờ ra đấy, lại cướp đi sinh mạng đó chẳng phải là giết người còn gì.”
Câu hỏi của Kaoruko quá hiển nhiên. Bác sĩ Shindou thoáng có chút như nghẹn lời, miệng cứ há ra.
“Nếu xác định là đã chết não, người này xem như đã chết, không thể gọi là giết người được. Dẫu trái tim vẫn đang đập, cũng chỉ là một xác chết. Khi kết quả thẩm định chết não chính thức được đưa ra cũng là ngày giờ tử vong của người đó.”
Kaoruko lắc đầu bất phục. “Có chết não hay không, mấy người biết được bằng cách nào? Với lại, tại sao mấy người không thẩm định luôn đi?”
“Bởi vì” Kazumasa nói. “Nếu ta không đồng ý hiến tạng, họ không thể tiến hành thẩm định chết não. Đó là nguyên tắc.”
“Tại sao?”
“Bởi vì… đó là những gì pháp luật đã quy định.”
“Pháp luật ư… em không hiểu.”
“Đây là một quy định khá khó hiểu,” bác sĩ Shindou nói. “Quy định này cũng khá đặc biệt trên thế giới. Nhiều quốc gia khác đã chấp nhận rằng chết não đồng nghĩa với cái chết. Một khi đã xác nhận là người này bị chết não, dẫu trái tim vẫn còn đang đập, họ cũng sẽ từ bỏ mọi chữa trị. Duy trì sinh mạng cũng chỉ nhằm phục vụ mục đích hiến tạng. Tuy nhiên, trong trường hợp của nước ta, người dân vẫn chưa chấp nhận vấn đề này, nên những ca không đồng ý hiến tạng, chết tim mới là chết. Nói đúng ra, đây là lựa chọn giữa hai cách chết. Lúc đầu, tôi có nói đến chữ ‘quyền lợi’, đó là quyền của hai vị muốn tiễn con gái mình theo cách nào, chết tim hay chết não, đó là quyền lựa chọn của các vị.”
Do lời giải thích của bác sĩ hay đã dần ngấm tình hình, anh cảm thấy sức lực đang rời khỏi bờ vai Kaoruko.
“Anh nghĩ sao?”
“Gì cơ?”
“Chết não. Chết não nghĩa là chết hẳn ư? Công ty của anh chẳng phải đang nghiên cứu về liên kết giữa não bộ với máy móc sao? Vậy thì, anh phải hiểu rõ vấn đề này chứ?”
“Bên anh nghiên cứu lấy tiền đề chính là bộ não đang còn sống cơ. Anh chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp bộ não đã chết cả.”
Giây phút anh đáp lời cô như thế, một thứ gì đó như bật ra trong đầu Kazumasa. Nhưng trước khi kịp thành hình nó đã vội tan biến đi.
“Các trường hợp gia đình đồng ý hiến tạng thường do mọi người có nguyện vọng mạnh mẽ để một phần thân thể cháu bé được lưu lại trên thế giới này. Nhiều người cũng cho đây là việc giúp người.”
“Nhưng,” bác sĩ Shindou tiếp lời, “chúng tôi cũng chẳng gây khó khăn gì nếu quý vị không đồng ý. Tôi xin nhắc lại, đây là quyền lợi của hai vị. Chính vì vậy, hai người cũng không phải trả lời tôi ngay,” bác sĩ Shindou nhìn cả Kazumasa và Kaoruko một lần nữa. “Mong hai vị hãy từ từ suy nghĩ về chuyện này. Tôi nghĩ việc này cũng phải bàn bạc với những người khác nữa.”
“Chúng tôi có bao nhiêu thời gian?”
“Chuyện này thì…” bác sĩ Shindou nghiêng đầu trước câu hỏi của Kazumasa. “Tôi chẳng thể nói gì nhiều. Như tôi đã nói lúc nãy, từ khi chết não đến lúc tim ngừng đập chắc phải kéo dài đến vài ngày. Nhưng nếu trái tim cháu bé ngừng đập, phần lớn nội tạng cũng không thể cấy ghép được.”
Nếu chọn chết não thì nên đồng ý sớm, người đó có ý nói vậy chăng?
Kazumasa quay sang Kaoruko.
“Ta về nhà thôi, thử suy nghĩ một đêm xem sao.”
Kaoruko chớp mắt. “Để Mizuho lại như vậy sao?”
“Anh hiểu em muốn ở bên con bé. Anh cũng vậy. Nhưng anh có cảm giác nếu thế ta sẽ không thể bình tĩnh mà suy xét mọi thứ được.” Kazumasa nhìn sang bác sĩ Shindou, “Hãy để ngày mai chúng tôi trả lời bác sĩ có được không?”
“Thế cũng tốt,” bác sĩ Shindou đáp lời. “Dựa theo kinh nghiệm của tôi, ít ra cũng phải mất đôi ba ngày. Tôi không dám nói chắc, mong anh chị chuẩn bị tinh thần sẵn sàng. Nếu xảy ra bất cứ thay đổi gì, chúng tôi sẽ liên hệ với gia đình ngay lập tức, mong mọi người hãy luôn để điện thoại liên lạc được.”
Kazumasa gật đầu. “Có được không em?” Anh hỏi Kaoruko.
Nỗi sợ hãi lẩn trong đáy mắt, cô khẽ gật đầu. “Trước khi trở về, em muốn gặp Mizuho lần nữa.”
“Đúng rồi. Chúng tôi gặp con bé được chứ?”
“Đương nhiên,” bác sĩ Shindou trả lời.
Lúc về đến nhà ở Hiroo thì cũng đã quá 10 giờ. Khi bước qua cổng vào đến hàng hiên, Kazumasa bị giằng xé bởi đủ mọi loại cảm xúc phức tạp. Phải đến một năm rồi anh mới lại bước chân vào ngôi nhà. Anh thật không nghĩ mình lại trở về trong tình cảnh này.
Khi mở cánh cửa hiên, bộ phận cảm ứng ngay lập tức có phản ứng, đèn bật lên. Kaoruko đang cởi giày bất chợt ngừng lại nên anh nhìn cô và thấy ánh mắt cô đang nhìn nghiêng nghiêng xuống dưới.
Nơi đó có một đôi xăng đan nho nhỏ. Màu hồng với dải băng đô đỏ.
“Kaoruko,” Kazumasa gọi cô.
Lúc đó, gương mặt cô đã nhăn lại. Cô quăng phắt giày đi, lao lên trên cầu thang ngay gần đó.
Kazumasa cũng cởi giày ra. Khi anh đang chậm rãi đi lên cầu thang, bước chân chợt khựng lại.
Bởi anh nghe thấy tiếng gào khóc của Kaoruko. Tiếng khóc như gào thét kia như thế bộc phát ra từ đáy tối đen của tuyệt vọng, dội lại trong anh. Làn sóng đau khổ đầy áp bức đó khiến Kazumasa không dám bước thêm nữa.
5
Có một chai Bunnahabhain trong phòng khách. Chai rượu uống dở dang từ một năm trước vẫn còn đấy. Anh vào trong bếp lấy ra một cái ly cao, bỏ ít đá lấy từ tủ lạnh vào. Ngồi xuống sofa trong phòng khách, anh rót Whisky vào ly, tiếng đá vỡ tanh tách. Sau mấy lần dùng đầu ngón tay gảy viên đá lăn tròn, anh làm một hơi. Thứ hương vị đặc trưng từ cổ họng xộc lên mũi.
Anh không còn nghe thấy tiếng khóc của Kaoruko nữa. Cô không có ý trốn khỏi nỗi buồn, có lẽ chỉ để củng cố sức mạnh cho mình. Anh mường tượng ra hình ảnh cô nằm úp mình trên giường, đầm đìa nước mắt.
Đặt ly trên bàn, Kazumasa nhìn quanh một lượt căn phòng. Đồ đạc vẫn chẳng khác gì so với một năm trước. Nhưng không khí đã khác nhiều. Tủ phòng khách vốn vẫn được trang trí bằng những cái đĩa tranh thật đẹp giờ xếp đầy ô tô đồ chơi. Trong góc phòng, một cái xe trượt dán hình nhân vật hoạt hình nổi tiếng, cả một ô tô chòi chân dành cho trẻ nhỏ để gọn đấy. Không chỉ có thế.
Búp bê, đồ xếp hình, rồi bóng – dấu tích của một cô bé sáu tuổi và một cậu bé bốn tuổi khỏe mạnh hiển hiện rõ ràng.
Chắc Kaoruko sắp xếp lại căn phòng cho lũ trẻ đây. Có lẽ cô cũng dành khá nhiều thời gian ở nơi này. Để tránh cho lũ trẻ mang cảm giác thiếu thốn vì không còn bố, cô hẳn đã tự tay làm nhiều thứ.
Có tiếng bước chân. Anh nhìn ra thì thấy Kaoruko đã đứng sẵn ở lối vào. Áo phông và váy dài, cô đã thay sang bộ đồ khác. Mái tóc rối bời, mắt sưng húp vì nước mắt. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, trông cô gầy xọp hẳn đi.
“Em cùng uống được chứ?” Kaoruko nhìn chai rượu trên bàn, nói với giọng yếu ớt.
“À, cũng được mà.”
Kaoruko vào bếp. Anh nghe thấy tiếng nhưng chẳng rõ cô đang làm gì. Một lúc lâu sau, cô quay lại với một cái khay, bên trên là cái ly, một chai nước khoáng nhỏ, và một cái đập đá.
Ngồi xuống góc giữa Kazumasa và cái bàn, Kaoruko im lặng bắt đầu đập nhỏ đá. Hình như cô không quen với chuyện này vì vốn cũng chẳng mấy khi uống rượu.
Đến khi thấy đá đã đập vừa độ, Kaoruko thở ra nhẹ nhõm.
“Cảm giác kỳ lạ thật nhỉ? Con gái đang trong tình trạng như thế, vợ chồng lại rủ nhau uống rượu. Đã thế còn là một cặp đang trong giai đoạn ly thân tiền ly hôn nữa chứ.”
Cô nói như độc thoại khiến anh không biết phải đáp lại kiểu gì, Kazumasa im lặng uống Whisky.
Khoảng lặng kéo dài thêm một lúc nữa. Cuối cùng, người phá vỡ nó chính là Kaoruko. “Không thể tin được,” cô lẩm bẩm.
“Mizuho đã không còn trên thế giới này nữa… Em vốn chẳng dám nghĩ đến những chuyện như thế.”
Anh cũng thế, câu nói lên đến miệng Kazumasa lại đành nuốt vào trong. Nghĩ đến số lần gặp mặt Mizuho trong suốt một năm ròng, anh có cảm giác mình không đủ tư cách nói ra điều này.
Nắm chặt ly rượu, Kaoruko lại bắt đầu nấc lên. Nước mắt tràn xuống má, nhỏ long tong xuống sàn. Cô với lấy hộp khăn giấy gần đấy, lau nước mắt của mình rồi lại lau mặt sàn.
“Này”, cô nói. “Ta làm sao đây anh?”
“Vụ hiến tạng ư?”
“Ừm. Ta về nhà để nói chuyện này còn gì.”
Kaoruko thở dài.
“Nếu cấy nội tạng của con bé vào cơ thể ai đó, một phần thân thể của Mizuho sẽ vẫn còn lại với thế giới này đúng không?”
“Còn tùy theo cách nghĩ. Dẫu tim hay gan của con bé vẫn còn không có nghĩa là linh hồn con bé vẫn còn trú ngụ trong đó. Đương nhiên, nếu nghĩ rằng sẽ giúp được những người cần cấy tạng thì sự ra đi của con bé cũng không phải là vô ích.”
Kaoruko gác tay lên trán.
“Nói thẳng ra, em cảm thấy cứu giúp những người mình chưa từng gặp hay không em cũng chẳng đáng để tâm. Chắc là do em ích kỷ.”
“Anh cũng chẳng hơn gì em. Giờ này, anh chẳng thể suy nghĩ cho người khác được. Với lại, họ có cấy nội tạng con bé vào cơ thể ai chắc cũng chẳng nói cho mình biết đâu.”
“Vậy sao?” Kaoruko mở to mắt với vẻ ngạc nhiên.
“Chắc chắn vậy rồi. Dẫu có đồng ý cho cấy ghép nội tạng, ta cũng không thể biết chúng sẽ bị đưa đến đâu. Tuy có thể họ sẽ báo cho ta biết ca phẫu thuật cấy ghép đó có diễn ra suôn sẻ hay không.”
“Hừm,” khịt mũi một tiếng, Kaoruko lại chìm vào suy nghĩ. Từ lúc đó, thời gian lại trôi trong thinh lặng.
“Nhưng mà,” lúc Kazumasa đã uống cạn ly thứ hai, cô lẩm bẩm, “ta có thể nghĩ vẫn tồn tại ở nơi nào đó.”
“… Ý em là sao?”
“Chỉ cần nghĩ là người đang giữ tim của con bé, người nhận được gan của con bé đang ở đâu đó trên thế giới này, ngày hôm nay vẫn đang sống khỏe mạnh là được, chỉ cần ta nghĩ như thế thôi… Anh thấy sao?”
“Chẳng biết nữa. Tất cả chỉ là có lẽ. Hơn nữa,” Kazumasa gục đầu xuống, “anh không thể nghĩ đến chuyện đem hiến tạng của Mizuho, cũng chẳng thể làm nổi.”
“Đúng nhỉ,” Kaoruko khẽ thầm thì rồi lại cho đá vào cốc, cô lúc lắc đầu. “Không được. Đến chuyện Mizuho đã chết em còn chẳng tin nổi, sao nghĩ đến những chuyện này được đây. Thật quá khổ sở.”
Kazumasa cũng đồng cảm với cô. Anh vẫn thấy lấn cấn chút gì là lạ. Tại sao chỉ có vợ chồng anh phải chịu thử thách quái ác này.
Nhưng lời của bác sĩ Shindou lại vọng về. “Tôi nghĩ ngoài ra cũng cần phải bàn bạc với người khác về chuyện này.”
“Hay ta thử hỏi ý kiến mọi người xem,” Kazumasa nói.
“Mọi người?”
“Hai bên nội, ngoại, anh chị em chẳng hạn?”
“À,” Kaoruko gật đầu với vẻ mệt mỏi. “Đúng rồi.”
“Ta không thể tập trung mọi người vào cái giờ này được. Hay gọi điện hỏi ý kiến xem sao?”
“Cũng được nhưng…” Kaoruko nhìn anh với ánh mắt trũng sâu. “Nhưng ta nên mở lời sao đây?”
“Chuyện đó,” Kazumasa liếm môi, “chỉ có cách nói sự thật thôi. Dẫu sao bố mẹ em cũng đã biết chuyện xảy ra rồi. Cứ nói với bố mẹ chuyện đã không thể cứu được con bé nữa, rồi hỏi ý kiến vụ hiến tạng là được.”
“Chẳng rõ em có thể giải thích rõ ràng vụ chết não kia không.”
“Nếu thấy khó khăn quá, anh sẽ giải thích thay em.”
“Vâng, cứ để em thử xem. Anh dùng điện thoại bàn không?”
“Thôi, để anh gọi di động. Em cứ dùng điện thoại nhà đi.”
“Vâng,” đáp thế rồi Kaoruko đứng dậy. “Em sẽ gọi điện trong phòng ngủ.”
“Hiểu rồi.”
Kaoruko bước những bước nặng nề ra phía cửa. Nhưng trước khi rời phòng, cô quay lại.
“Anh có thấy giận mẹ với Miharu không? Chính họ đã không trông nom Mizuho tử tế.”
Chắc cô định nói đến chuyện ở bể bơi. Kazumasa lắc đầu.
“Anh hiểu hai người đó. Họ không làm điều gì vô trách nhiệm đâu. Có lẽ, chính bản thân họ giờ cũng không biết phải làm sao nữa.”
“Anh nghĩ vậy ư? Thật lòng em muốn nổi cáu với hai người đó.”
Kazumasa cảm thấy hơi bối rối không rõ có nên đồng tình với cô không, anh xác nhận lại thái độ của mình một lần nữa. “Nếu có là em hay anh ở đó, có lẽ kết quả cũng như vậy thôi.”
Kaoruko chậm rãi chớp mắt nói cảm ơn rồi rời đi.
Kazumasa kéo cái áo đã cởi ra vứt bên cạnh lại gần, lấy điện thoại từ túi áo trong. Anh bật nguồn lên kiểm tra thì đã thấy có mấy tin nhắn. Nhưng có vẻ không có cái nào khẩn cấp cả.
Anh dò số của ông Tatsurou từ danh sách. Trước khi gọi điện, anh cân nhắc xem mình nên nói gì. Không giống như bố mẹ Kaoruko, bố Kazumasa chưa biết chuyện gì đã xảy ra với cháu gái mình. Lúc còn ở trong phòng đợi bệnh viện, anh đã suy nghĩ bao lần xem có nên gọi cho ông Tatsurou không nhưng đã quyết rằng đợi có kết quả rồi liên lạc sau.
Đúng mười năm trước, mẹ anh đã sang thế giới bên kia vì chứng ung thư thực quản. Đứa con trai duy nhất của bà mãi chẳng chịu kết hôn, bà đã ra đi trong hối tiếc vì chẳng có cơ hội nhìn được mặt cháu, nhưng giờ thế này có khi nào với bà lại là điều tốt. Với tính cách của bà, nếu biết được đứa cháu yêu quý lại ra đi đột ngột như thế, chắc bà chẳng thể nào chấp nhận nổi. Chắc bà sẽ ngủ vùi, hoặc phát điên lên và đổ mọi tội lỗi lên bà Chizuko và Miharu.
Sắp xếp lại ngôn từ trong đầu mình, Kazumasa nhấc máy gọi. Anh nhìn đồng hồ thấy mới qua 11 giờ đêm, nhưng với một người đã bước sang tuổi bảy mươi lăm như ông Tatsurou mà nói thì đã là khá muộn. Có lẽ bố anh vẫn còn thức. Ngay sau khi Kazumasa kết hôn và rời gia đình, ông đem bán căn biệt thự kiểu Nhật gia đình đã sống từ trước đến lúc bấy giờ, chuyển ra sống một mình trong một căn hộ cao cấp. Ông có dùng dịch vụ giúp việc nên cuộc sống cũng không có gì bất tiện.
Sau vài hồi chuông, đầu bên kia nhấc máy. “A lô”, tiếng bố anh trầm trầm vang lên.
“Con đây. Giờ ta nói chuyện được chứ ạ?”
“Ừ, sao thế?”
Kazumasa nuốt nước bọt đánh ực rồi mở miệng.
“Hôm nay, Mizuho gặp tai nạn ở bể bơi. Con bé bị đuối nước, xe cứu thương đã đưa đến bệnh viện,” anh tuôn một tràng.
Có cảm tưởng ông đang hít vào một hơi. “Ừm, rồi sao?”, sự điềm tĩnh đã rời bỏ giọng nói của ông.
“Con bé không tỉnh lại. Họ nói là đã không còn khả năng cứu chữa.”
Hực, anh nghe thấy một tiếng kêu bật ra. Như để điều hòa lại hơi thở, ông Tatsurou im lặng.
“A lô, a lô”, Kazumasa lên tiếng gọi bố.
Sau một tiếng thở mạnh ra, ông Tatsurou hỏi, “Giờ, tình hình con bé sao?” Giọng ông khàn khàn.
Kazumasa kể chuyện tiếp tục trị liệu hồi sức cấp cứu nhưng chỉ là kéo dài sự sống thôi chứ không có cơ hội phục hồi, anh kể cả vụ chết não nữa.
“Vậy là Mizuho đã… Thế là thế nào? Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?” Trong giọng nói có cả cảm giác sầu thảm lẫn phẫn nộ.
“Con bé chạm phải cái lưới chỗ ống thoát nước, ngón tay bị kẹt không thể rút ra được. Nguyên nhân, từ giờ con sẽ tìm hiểu. Nhưng giờ con không định nói đến vấn đề đó. Có chuyện này con buộc phải nghĩ đã. Chính vì vậy, con mới gọi điện cho bố.”
“Chuyện này ư? Là sao, con có ý gì?”
“Chuyện hiến tạng.”
“Hả?”
Mặc kệ ông Tatsurou vẫn chưa kịp tiếp thu nổi tình hình, Kazumasa bắt đầu kể chuyện có nên chấp thuận hiến tạng hay không, cả chuyện thẩm định chết não nữa. Đến đó thì ông Tatsurou bảo khoan đã, ngắt lời anh.
“Thằng này, con nói gì vậy hả? Giờ đâu phải lúc nói chuyện đó. Trong thời điểm sống chết của Mizuho như vậy.”
Những lời của bố khiến Kazumasa chợt bật ra, à, đúng rồi. Đây là phản ứng thông thường mà. Trong khi ta còn chưa thể chấp nhận chuyện một ai đó mình yêu thương đã chết rồi, chẳng ai có thể chấp nhận nổi vụ cấy ghép nội tạng cả.
“Không phải thế. Giờ đã qua cái thời điểm sống chết đó rồi. Mizuho đã chết rồi, con đang nói đến chuyện sau đó đấy.”
“Chết gì… Đó là chuyện sau khi thẩm định cơ mà.”
“Thường là như thế nhưng có lẽ con bé đã bị chết não rồi.”
Kazumasa phải giải thích thêm về luật pháp của Nhật Bản đối với vụ này. Có lẽ Kaoruko cũng phải chịu sự khổ sở tương tự. Kazumasa nắm được vấn đề nhưng anh không thể nói rõ ràng được.
May mà những lời kiên trì giải thích của anh đã giúp ông Tatsurou nắm bắt được mọi chuyện.
“Vậy sao? Nghĩa là, tuy trái tim vẫn còn đập nhưng Mizuho đã chết rồi. Không còn ở thế giới này nữa rồi, ý con là vậy sao?” Ông Tatsurou nói như thể đang nói với mình.
“Vâng ạ,” Kazumasa đáp lời.
“Aaa,” ông Tatsurou thở dài. “Sao lại thế? Nó còn bé như vậy cơ mà? Vẫn còn tương lai dài rộng như thế. Sao lại ra cơ sự này chứ? Nếu được, sao không để ông nó chết thay cho. Bố mày có thể hiến cả cái mạng già này.”
Những lời đó rất thật lòng. Sau khi Mizuho chào đời ít lâu, ông Tatsurou đã ôm đứa cháu đầu lòng, miệng nói câu “Vì đứa trẻ này bảo ông chết cũng được” đến thành quen.
“Vậy, bố nghĩ sao?” Đến khi bố anh ngừng lời, Kazumasa hỏi ông.
“… Chuyện hiến tạng ư?”
“Vâng. Dẫu sao, con cũng muốn nghe ý kiến của bố.”
Đầu bên kia, ông Tatsurou rên rỉ.
“Câu hỏi khó thật đấy. Nếu coi như đã chết, đem nội tạng đi cứu giúp người khác cũng coi như một hành động nhân đạo. Nhưng bố muốn chăm sóc nó đến tận phút cuối cùng.”
“Vậy ạ? Con hiểu chấp nhận hiến tạng là một cân nhắc lý trí, nhưng về mặt tình cảm vẫn còn phân vân nhiều lắm.”
“Nếu là nội tạng của chính mình thì dễ dàng hơn rồi. Không sao đâu, cứ dùng đi. Nhưng nội tạng của một lão già như bố có lẽ chẳng ai thèm đến.”
“Nếu là nội tạng của chính mình… ư?”
Đột nhiên, anh chợt nghĩ đến chuyện cảm xúc Mizuho ra sao. Đương nhiên, chuyện này vốn khó có thể có.
“Kazumasa!” Ông Tatsurou gọi con.
“Bố sẽ để mấy đứa tự quyết. Các con có lựa chọn ra sao bố cũng không phàn nàn. Bố thấy những chuyện này chỉ có thể để bố mẹ nó quyết định thôi. Con thấy sao?”
Kazumasa hít một hơi thật sâu rồi đáp, “Con hiểu rồi”. Trước khi gọi điện, anh đã lờ mờ dự đoán được bố anh sẽ nói như vậy.
“Bố muốn gặp Mizuho. Mai có được không con? Chẳng biết có còn gặp được không nữa.”
“À, con nghĩ chắc mai sẽ được đấy.”
“Vậy thì, bố sẽ đến thăm cháu nó. Mà không, từ thăm giờ cũng chẳng còn chuẩn xác nữa… Tóm lại bố sẽ đi. Bệnh viện ở đâu?”
Kazumasa cho ông biết tên bệnh viện và địa chỉ. “Các con cứ quyết lịch ngày mai rồi nhắn tin cho bố. Mà con phải nhớ chăm lo cho Kaoruko nhé,” nói thế rồi ông Tatsurou ngắt máy. Ông không hề biết chuyện vợ chồng con trai sắp sửa ly dị. Chắc ông cũng chỉ nghĩ căn hộ Kazumasa đang thuê ở là căn nhà thứ hai mà thôi.
Đặt điện thoại xuống, anh với lấy cái ly. Nhấp một ngụm mới thấy hương vị đã nhạt đi nhiều. Anh với lấy chai rượu, lại đổ Whisky ra.
Anh cầm điện thoại, bắt đầu gõ vài từ khóa tìm kiếm. Đó là từ “chết não” và “hiến tạng”.
Ngay lập tức, nhiều bài viết xuất hiện. Nhặt ra trong đó một số bài có vẻ có nội dung, anh lướt qua một lượt. Từ chúng, anh bắt đầu nắm bắt được lý do tại sao gia đình mình lại rơi vào tình cảnh lo nghĩ khổ sở như thế này.
Căn nguyên nằm ở việc sửa đổi Luật Cấy ghép nội tạng.
Trước kia, chỉ khi xác định được bản thân bệnh nhân có nguyện vọng hiến tạng, người ta mới chấp nhận chết não là chết. Thành thử, họ sửa đổi thành trong các trường hợp không thể xác định được ý nguyện của bệnh nhân thì có thể nhận sự đồng thuận từ phía gia đình. Kể từ đó, chúng cũng được áp dụng với các ca nhi như Mizuho, vốn không có kiến thức gì về cấy ghép nội tạng, đương nhiên cũng chẳng bao giờ nghĩ được đến những điều này. Thực chất, điều luật sửa đổi này cũng đồng thời xóa bỏ ranh giới tuổi tác của người hiến tạng.
Về chuyện chết não, cũng có tranh luận là nếu bản thân bệnh nhân đã có ý nguyện đó cũng dễ dàng thuyết phục gia đình họ hơn. Họ cần phải tôn trọng di nguyện của người bệnh. Nhưng những trường hợp khác, phải dồn ép sự lựa chọn lên gia đình bệnh nhân thì sao?
Càng nghĩ càng không biết vợ chồng mình nên làm gì, Kazumasa quăng điện thoại ra một chỗ, anh đứng dậy.
Rời khỏi phòng khách, đi dọc theo hành lang. Anh dừng lại ở đầu cầu thang, dỏng tai nghe ngóng. Không hề nghe thấy tiếng khóc lóc hay chuyện trò gì từ trên tầng hai vọng xuống.
Anh ngần ngại bước lên tầng. Lại gần căn phòng ngủ nằm cuối hành lang, anh thử gõ cửa. Nhưng không nghe thấy bất cứ phản ứng gì từ bên trong.
Có khi nào cô ấy tự tử rồi không, ý nghĩ u ám đó đột ngột lóe lên, Kazumasa mở cửa. Căn phòng tối đen, anh bật công tắc trên tường lên.
Nhưng Kaoruko không có trong phòng. Nhìn ba cái gối xếp thành hàng trên cái giường lớn, anh chợt nghĩ đến chuyện ba mẹ con cùng ngủ với nhau trên chiếc giường này. Một ý nghĩ chẳng liên quan đến tình hình.
Nếu cô ấy không có trong này thì đi đâu được cơ chứ? Kazumasa suy nghĩ, lại rời ra ngoài hành lang. Anh mở một cánh cửa đôi, bật đèn lên.
Đó là một căn phòng kiểu Nhật rộng cỡ 8 chiếu*. Giữa phòng, anh thấy dáng Kaoruko ngồi thu lu ở đó. Cô ấy ôm chặt một con gấu bông trong lòng. Nó là món quà sinh nhật bố mẹ Kaoruko tặng cháu gái dịp sinh nhật ba tuổi của Mizuho.
“Gần đây,” cô nói với một giọng đều đều, “nó hay chơi một mình trong căn phòng này. Con bé còn nói, mẹ ơi, mẹ không được vào đâu nhé.”
“… Vậy à?”
Kazumasa nhìn quanh căn phòng. Bên trong chẳng bày biện thứ gì, chỉ có hai cái thùng các-tông xếp cạnh mé tường. Anh thấy bên trong nào là búp bê, nhạc cụ đồ chơi hay những khối xếp hình. Bên cạnh thùng còn để vài cuốn sách tranh.
“Em định đợi Mizuho vào tiểu học sẽ dùng căn phòng này làm thành phòng học cho con bé.”
Kazumasa gật đầu, bước lại gần ô cửa sổ. Anh có thể nhìn xuống vườn từ đây. Khi xây dựng căn nhà này, anh đã mường tượng đến lúc mình đứng ở vườn nhìn lên thấy lũ trẻ vẫy tay với mình từ ô cửa sổ này.
“Em gọi cho bố mẹ chưa?”
“Rồi,” Kaoruko đáp vậy. “Ai cũng khóc. Tại mãi vẫn không thấy em liên lạc gì, mọi người có vẻ cũng đoán là không cứu nổi rồi. Mẹ cứ nói xin lỗi con, xin lỗi con bao lần như cầu mong em tha thứ vậy. Còn nói muốn chết để tạ tội.”
Nghĩ đến cảm giác của bố mẹ vợ, Kazumasa cũng thấy trái tim mình nhói lên.
“Vậy à? Còn chuyện hiến tạng, hai người nói sao?”
Kaoruko nhấc đầu khỏi con thú bông.
“Tùy chúng ta thôi. Bởi bố mẹ không thể quyết định được.”
Kazumasa dựa vào tường, rồi từ từ tụt xuống ngồi theo thế bằng tròn. “Nhà em cũng nói vậy à.”
“Bố cũng nói thế sao?”
“Ừ. Tại bố nghĩ chuyện thế này chỉ có chúng ta là người có quyền quyết định thôi.”
“Biết ngay mà, có lẽ là thế,” Kaoruko cho con thú nhồi bông vẫn ôm trên tay vào trong thùng. “Giá con bé xuất hiện trong giấc mơ thì tốt biết mấy.”
“Giấc mơ?”
“Vâng. Hiện ra trong giấc mơ, nói nó muốn chúng ta làm gì thì tốt. Bố mẹ hãy lặng lẽ rút hơi thở của con đi hay hãy để một phần thân thể của con được ở lại với thế giới này chẳng hạn. Nếu thế, ta sẽ làm theo đúng ý con bé. Em có cảm giác thế thì chúng ta sẽ chẳng có gì phải day dứt,” cô nói thế rồi lúc lắc đầu. “Nhưng mà không được. Chắc em chẳng thể ngủ nổi đêm nay.”
“Khi nói chuyện với bố, anh cũng có suy nghĩ giống em.
Nếu có cách nào biết được cảm giác của Mizuho thì hay rồi. Anh thì anh nghĩ thế nhưng không rõ nếu con bé lớn lên, rồi suy nghĩ về vấn đề này, nó sẽ quyết định ra sao đây?”
Kaoruko nhìn đăm đăm con gấu bông. “Mizuho lớn lên… ư?”
“Em nghĩ sao?”
Anh có hỏi em cũng biết đâu, Kazumasa dự đoán cô sẽ đáp lại như vậy. Nhưng Kaoruko chỉ gục đầu im lặng.
“Thực ra, lúc trước ở công viên,” cô nói, “mẹ con em đã tìm cỏ ba lá. Một nhánh cỏ có bốn lá. Là con bé tìm thấy đấy. ‘Mẹ ơi, chỉ có bông này có bốn lá thôi.’ Lúc đó, em đã nói, ‘Chà, giỏi quá, ai tìm được thứ này sẽ hạnh phúc lắm đấy, ta mang nó về nhé’. Lúc đó, anh biết con bé nói gì không?” Cô vừa hỏi vừa xoay sang nhìn Kazumasa.
“Không biết”, anh lắc đầu.
‘“Mizuho đã hạnh phúc rồi nên không cần đâu. Ta để lại nhánh cỏ này cho ai khác đi’, thế thôi. Con bé cầu mong hạnh phúc sẽ đến với một ai đó nó chưa từng gặp mặt.”
Như thể có thứ gì nghẹn ứ trong lồng ngực. Đột nhiên, nước mắt trào ra, ướt nhòe tầm mắt Kazumasa.
“Con bé thật ngoan,” giọng anh như tắc lại.
“Đúng, con bé thật ngoan.”
“Là nhờ có em,” Kazumasa lấy ngón tay gạt đi nước mắt.
“Cảm ơn em.”
6
Kaoruko cho Kazumasa xem ảnh Mizuho đến tận khi trời hửng sáng, rồi anh tạm thời quay về căn hộ ở Aoyama. Cần phải thay đồ, rồi còn công việc nữa, nếu như anh có thể sắp xếp được một số việc rồi dùng laptop làm việc ở nhà thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Anh chẳng chợp mắt được chút nào, cũng chẳng hề thấy mình buồn ngủ. Nhưng đầu óc nặng trĩu, những ngón tay gõ trên bàn phím trở nên uể oải.
Đến khi làm một lèo xong cả đống việc, anh nhìn đồng hồ thì đã gần 9 giờ sáng. Anh hẹn gặp Kaoruko lúc 10 giờ ở bệnh viện. Anh cũng có nhắn ông Tatsurou vậy. Theo như Kaoruko, có vẻ như bố mẹ cô cũng muốn gặp Mizuho.
Anh với tay lấy điện thoại gọi cho Kanzaki Makiko. Anh cũng chẳng nhớ có lần nào gọi điện cho cô vào sáng Chủ nhật. Chẳng biết có bắt máy không đây.
Nhưng khi tiếng chuông vừa reo lên, điện thoại thông ngay, “Vâng, chào buổi sáng. Tôi Kanzaki đây.” Anh nghe thấy giọng nói tươi tỉnh của cô.
“Chào em. Xin lỗi phiền em vào ngày nghỉ thế này.”
“Không sao ạ. Có việc gì vậy ạ?”
“Ừm, thực ra.”
Anh cảm thấy lo lắng theo kiểu khác hẳn lúc kể chuyện với ông Tatsurou. Anh không muốn tỏ ra yếu đuối trước cấp dưới, có lẽ đấy là tâm lý của một doanh nhân chăng.
“Con gái anh gặp tai nạn, giờ đang trong tình trạng nguy kịch.”
“Ơ, bé Mizuho sao?” Giọng Kanzaki Makiko pha chút thảng thốt.
Cô ấy cũng từng gặp Mizuho. Hình như là trong bữa tiệc nào đó.
“Con bé bị đuối nước ở bể bơi. Hiện đang chữa trị trong bệnh viện nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Theo lời bác sĩ thì vẫn chưa tìm ra cách khả dĩ nào để cứu chữa,” những lời nói đều đều như cứa vào tâm trí.
“Trời ạ”, Kanzaki Makiko chỉ có thể thảng thốt nói được đến thế. Một thư ký có năng lực, đáng ra trong tình cảnh này cô phải an ủi điều gì đó, lại chẳng nói ngay được lời nào.
“Chính vì thế, anh cần em điều chỉnh lịch làm việc từ ngày mai của anh. Những thứ có thể bỏ qua hay điều chỉnh, em hãy tự xem xét và sắp xếp giùm anh được chứ?”
Sau một khoảng lặng, “Em rõ rồi”, cô ấy đáp lời.
“Mai chỉ có cuộc họp nội bộ công ty, em nghĩ là sẽ sắp xếp được. Nếu nảy sinh những vấn đề cần chỉ thị hay cần sự đánh giá, cân nhắc của giám đốc, thứ nào có thể gửi trước em sẽ cố gắng gửi anh sớm. Khi cần kíp, em gọi cho anh được chứ?” Nghiến răng nói thật rành rọt nhưng trong giọng nói của cô dường như có chút run rẩy. Anh tưởng tượng ra hình ảnh một Kanzaki Makiko đang dao động nhưng vẫn lướt tay trên cái máy tính bảng yêu quý của mình.
“Thế cũng được. Anh không có ý định tắt nguồn điện thoại nhưng nếu có chuyện gì cần thiết anh sẽ liên lạc trước với em.”
“Em hiểu rồi. Vấn đề là lịch làm việc từ ngày kia trở đi, ta nên làm thế nào đây? Em sẽ cố gắng hủy những cái có thể nhưng thứ Tư ta có buổi giới thiệu sản phẩm mới.”
Đúng rồi. Sản phẩm anh đã mất nhiều năm đầu tư nghiên cứu. Anh tự tin vào nó. Đây chính là bước nhảy vọt của Harima Text mà anh đã tự hào trả lời trên bài phỏng vấn cho tạp chí doanh nhân.
Rốt cuộc, mình vẫn là con người của công việc, Kazumasa nghĩ ngợi. Vùi đầu vào công việc phù hợp với tính cách của anh hơn, có lẽ mong muốn xây dựng một mái nhà yên ấm, hạnh phúc có gì đó hơi lệch với con người anh.
“Giám đốc,” Kanzaki Makiko gọi anh.
“À… xin lỗi em. Anh hơi lơ đãng một chút, về sự kiện này, em hãy sắp xếp để anh xuất hiện sát chương trình nhé.”
“Em hiểu rồi. Vậy em sẽ lập hai kế hoạch, trường hợp anh tham gia được và trường hợp lỡ anh chẳng thể xuất hiện. Nếu anh không thể xuất hiện, em sẽ nhờ phó giám đốc đại diện thay anh nhé.”
“Thế cũng được. À, còn nữa…” bàn tay Kazumasa siết chặt điện thoại trong tay. “Mong em hãy giữ kín chuyện này. Nếu có ai hỏi… đúng rồi, em cứ nói là gia đình có chuyện buồn, đáp vậy giúp anh nhé.”
“Em rõ rồi ạ.”
“Nhờ cả vào em đấy. Xin lỗi, Chủ nhật thế này…”
“Anh không cần phải để tâm. Chuyện quan trọng hơn là…” có vẻ như cô đang điều hòa hơi thở. “Thật sự không còn cách nào sao ạ? Không còn chút xíu hi vọng nào vào kỳ tích sẽ xảy ra sao?”
Kazumasa nghiến lợi. Nếu anh lỡ lời, chắc cô ấy sẽ khóc mất.
“Sóng não, không còn nữa.”
Kanzaki Makiko im lặng. Có lẽ cô cũng chẳng biết đáp sao nữa.
“Điều đó có nghĩa là gì, một người có ít nhiều kiến thức về BMI như em chắc hiểu chứ?”
“… Vâng.”
“Vậy, nhờ em nhé.”
“Em hiểu rồi. Giám đốc cũng nên giữ gìn sức khỏe. Cả phu nhân nữa.”
“Cảm ơn em.”
Anh ngắt máy, đôi mắt khẽ chớp trước tia nắng mạnh mẽ luồn qua rèm cửa.
Kỳ tích ư…?
Trong cuộc nói chuyện giữa anh và Kaoruko, từ này đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần nhỉ. Nếu kỳ tích xuất hiện thật, phải trả giá thế nào anh cũng bất chấp, bản thân trở nên thế nào cũng chẳng sao. Nhưng thực chất, mỗi lần buông ra từ ấy, anh lại càng cảm thấy nó giả tạo. Bởi vì là thứ không xuất hiện nên mới gọi là kỳ tích còn gì.
Anh đi tắm, thay đồ. Bụng không thấy đói nhưng vẫn lấy gói thực phẩm dinh dưỡng dạng thạch trong tủ lạnh ra tống vào dạ dày rồi mới rời khỏi nhà. Anh biết hôm nay sẽ là một ngày dài.
Khi anh đến bệnh viện, đã thấy Kaoruko ở đó rồi. Bố mẹ cô ấy và Ikuto, cả Miharu và bé Wakaba cũng đã đến nơi. Bà Chizuko và Miharu khóc đến sưng bọng mắt. Bố vợ anh – ông Shigehiko, hai tay chụm trên đầu gối, cúi thấp đầu trước mặt Kazumasa.
“Xin lỗi con. Bố thật sự không còn mặt mũi nào để xin con tha thứ. Tội của mẹ cũng là tội của bố. Con có mắng có chửi, có làm gì bố cũng xin chịu,” ông cố nói ra những lời như tiếng rên rỉ.
“Xin bố đừng nói thế. Con biết đó không phải là lỗi của mẹ.”
Nhưng mặt ông Shigehiko nhăn nhúm cả lại, ông cứ lắc đầu đầy sầu não.
Kazumasa ra đứng trước mặt bà Chizuko và Miharu.
“Ta nhất định phải tìm hiểu nguyên nhân tai nạn. Nhưng dù có thế nào, xin hai người cũng đừng tự trách mình.”
Từ khóe mi nhắm chặt, nước mắt bà Chizuko tràn ra. Miharu úp mặt vào hai tay.
Không lâu sau, ông Tatsurou cũng xuất hiện. Ông mặc một bộ vest nâu, còn thắt cả cà vạt. Sau khi ông Tatsurou lên tiếng chào Kaoruko, ông cũng cùng với ông bà Shigehiko bắt đầu than vãn về nỗi đau mất đi đứa cháu gái.
Y tá đến gọi gia đình Kazumasa. Bác sĩ Shindou dường như đang có thời gian.
Khi anh cùng Kaoruko đến căn phòng hôm qua, bác sĩ Shindou đã đợi sẵn.
“Giờ tôi sẽ giải thích cho quý vị nghe tình hình,” hai người vừa ngồi xuống, vị bác sĩ đã nói. “Đầu tiên, mời anh chị theo dõi màn hình này,” ông chỉ vào màn hình máy tính.
Thứ hiển thị trên màn hình có vẻ như là não bộ của Mizuho. Toàn bộ đã chuyển sang màu xanh, vẫn còn sót vài chỗ, rất ít thôi là màu vàng trộn lẫn với màu đỏ.
“Nó hiển thị hoạt động của não. Những nơi màu xanh là không còn hoạt động nữa, những khu vực màu vàng và chút màu đỏ kia vẫn còn chút hoạt động. Nhưng khoảng não không còn hoạt động nữa đã trải ra đến mức này, như vậy kết luận khả năng não đã mất đi chức năng của mình là rất cao cũng hợp lý thôi.”
Kazumasa im lặng gật đầu. Kaoruko cũng không có vẻ sẽ lại gào lên đau khổ. Kỳ tích sẽ không xảy ra đâu, họ đã nói với chính mình như thế.
“Anh chị đã bàn bạc với nhau chưa?” Bác sĩ Shindou hỏi.
“Rồi,” Kazumasa đáp lại. “Chỉ là, trước khi ra quyết định, có vài điều chúng tôi muốn xác nhận lại cho chắc chắn.”
“Chuyện gì vậy?”
“Đầu tiên về thẩm định chết não, trong trường hợp xác nhận được nạn nhân không bị chết não thì sao, con bé sẽ không chịu đau đớn gì chứ?”
Bác sĩ Shindou gật gù như thấu hiểu. Như có ý muốn nói, ông cũng thường gặp câu hỏi này lắm rồi.
“Đại não không còn hoạt động nên cũng không có ý thức, con bé sẽ không cảm thấy đau đớn đâu. Nhưng các bộ phận khác của não có thể vẫn còn phản ứng. Khi đó, chúng tôi sẽ ngưng ngay thẩm định. Bệnh nhân không bị chết não, chúng tôi sẽ đưa trở về trị liệu.”
“Nhưng tôi đọc được trên mạng là quá trình thẩm định não chết này tạo gánh nặng rất lớn lên bệnh nhân.”
“Ý anh là bài kiểm tra thở phải không? Đúng như người ta nói. Chúng tôi sẽ rút ống thở nhân tạo ra trong một khoảng thời gian ấn định, xác định xem người này có thể tự thở được không. Nếu không thể tự thở thì trong khoảng thời gian đó, cơ thể không thể tổng hợp được oxy nên sẽ tạo gánh nặng rất lớn. Nhưng bài kiểm tra này sẽ tiến hành cuối cùng.”
“Liệu nó có thể trở thành nguyên nhân làm tình hình xấu đi không?”
“Cũng có nguy cơ đó. Trong trường hợp có thể xảy ra ảnh hưởng tiêu cực, chúng tôi sẽ dừng thẩm định, rồi đánh giá chết não từ điểm đó. Chuỗi kiểm tra này sẽ tiến hành hai lần, đến lần thứ hai vẫn xác định là chết não thì cũng là lúc chính thức tuyên bố ngày giờ tử vong của người đó.”
Giải thích của bác sĩ Shindou rất hợp lý và dễ hiểu. Bị thuyết phục, anh lẩm bẩm, “Vậy sao?”
“Thẩm định chết não tiến hành không phải vì bệnh nhân. Hãy hiểu rằng đây là một khâu trong quá trình cấy ghép nội tạng. Nhiều người còn nói không thể chấp nhận theo khía cạnh sinh học hay nói trắng ra là từ chối.”
Cũng có thế thật, Kazumasa ngẫm nghĩ. Đêm qua, lúc nói chuyện với Kaoruko, anh đã tra cứu khá nhiều về thẩm định chết não ở trên mạng. Anh không rõ chi tiết về từng xét nghiệm một nhưng hai người rất quan tâm đến bài kiểm tra tháo ống thở nhân tạo. Đúng theo nghĩa đen, đây là hành động “ngưng cho thở”.
“Tiến hành không phải vì bệnh nhân” Nghe vậy thì anh hiểu ý nghĩa của việc thẩm định này.
“Còn gì nữa không?” Bác sĩ Shindou hỏi.
Kazumasa nhìn Kaoruko rồi quay sang nhìn bác sĩ.
“Nếu chúng tôi chấp nhận hiến tạng, những bộ phận đó sẽ được đem đi cấy ghép cho người như thế nào?”
Bác sĩ Shindou chẳng có gì bất ngờ trước câu hỏi này.
“Vấn đề này, tôi chẳng thể trả lời được gì. Theo những kiến thức cơ bản, toàn quốc có khoảng ba nghìn bệnh nhân đăng ký lọc máu, phần nhiều trong số đó có nguyện vọng cấy ghép thận, thông thường luôn có chừng vài chục ca nhi đợi cấy ghép tim, với chừng đó thông tin thôi, ta không thể biết được ai sẽ tiếp nhận nội tạng của cháu. Nếu hai vị muốn nghe thông tin chi tiết, tôi sẽ liên hệ với điều phối viên cấy ghép. Đương nhiên, anh chị có thể từ chối sau khi nghe điều phối viên giải thích. Anh chị thấy sao?”
Kazumasa lại nhìn Kaoruko lần nữa, sau khi nhận được cái gật đầu của cô. “Nhờ bác sĩ giúp cho,” anh nói với bác sĩ Shindou.
“Tôi hiểu rồi, mời anh chị đợi cho một chút,” nói thế rồi bác sĩ Shindou rời phòng.
Chỉ còn lại hai người, Kaoruko lấy cái khăn tay từ trong túi xách ra. Cô dùng nó chấm quanh khóe mắt, thầm thì, “Không hỏi chuyện đó xem chừng lại tốt hơn.”
“Chuyện gì cơ?”
“Đêm qua, ta đã nói rồi còn gì. Lúc phẫu thuật… lúc phẫu thuật lấy nội tạng ra, liệu Mizuho có thấy đau không ấy.”
“À, à,” Kazumasa nhẹ giọng nói. “Em có nghe nói rồi còn gì. Đại não đã không còn hoạt động nên sẽ không cảm thấy đau nữa.”
“Nhưng mà, trên mạng cũng nói ở nước ngoài họ vẫn dùng thuốc gây mê còn gì. Giây phút dao mổ cứa vào thân thể lấy nội tạng ra, huyết áp bệnh nhân tăng cao, bệnh nhân cũng bắt đầu có dấu hiệu quằn quại còn gì. Chính vì vậy, họ mới dùng đến thuốc gây mê.”
“Chuyện đó liệu có thực không đây. Những chuyện trên mạng cũng có cái đúng cái sai mà.”
“Nếu là thật thì sao? Con bé phải chịu đau đớn thì đáng thương lắm.”
“Đáng thương ư…?”
Chết não rồi, còn cần phải lo lắng gì đến chuyện đau đớn nữa. Tuy nghĩ thế nhưng chẳng câu từ nào thoát nổi ra miệng. Bản thân Kaoruko có lẽ cũng hiểu những điều mình đang nói kỳ lạ đến mức nào.
“Ta cứ hỏi điều phối viên bên cấy tạng xem sao,” anh trả lời cô vậy.
Cánh cửa mở, bác sĩ Shindou đã quay lại.
“Tôi đã liên lạc với điều phối viên cấy ghép tạng. Khoảng một tiếng nữa họ sẽ đến.”
Kazumasa nhìn đồng hồ đeo tay. Đúng 11 giờ trưa.
“Bố tôi và bố mẹ vợ cũng có đến. Mọi người muốn được gặp Mizuho lần cuối.”
“Đương nhiên là được rồi,” nói thế nhưng gương mặt bác sĩ Shindou có một chút bối rối, rồi như thể đã quyết ý, ông nhìn hai vợ chồng Kazumasa. “Có một chuyện, tôi muốn hỏi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi tò mò về lý do hai vị xem xét chuyện cấy ghép nội tạng. Đương nhiên, nếu anh chị không muốn trả lời cũng không sao cả.”
Kazumasa gật đầu, “Ta nói được không em?” Anh hỏi Kaoruko. “Được,” cô chớp mắt.
Anh quay sang nhìn bác sĩ Shindou.
“Tôi đã cân nhắc Mizuho sẽ mong muốn điều gì. Lúc ấy, vợ tôi đã kể cho tôi một chuyện.”
Kazumasa kể lại chuyện cỏ bốn lá với bác sĩ Shindou.
“Khi nghe chuyện đó, tôi nghĩ nếu có thể xác định được ý muốn của Mizuho, con bé sẽ muốn đánh đổi sinh mệnh chỉ còn chút xíu của mình để giúp đỡ cho người khác đang phải chịu đau khổ – Con bé chắc sẽ chấp nhận như thế.”
Lồng ngực bác sĩ Shindou phập phồng, hít vào một hơi khá lớn, rồi thở phào ra một cái. Sau khi ông nhìn một lượt Kazumasa và Kaoruko, ông cúi đầu. “Tôi sẽ ghi nhớ điều này trong tim mình.”
Nhìn vị bác sĩ như thế, Kazumasa cảm thấy tuy kết quả thật đau khổ nhưng thật may bác sĩ phụ trách lại là người này.
Họ gọi ông bà đang đợi trong phòng đợi gia đình, mọi người cùng đi gặp Mizuho.
Trên chiếc giường cấp cứu, Mizuho vẫn ngủ yên trong tình trạng bị treo giằng với cả đống ống nghiệm như hôm qua. Nhìn gương mặt bình yên say ngủ đó, dẫu trong lý trí đã thấu hiểu nhưng thật khó chấp nhận rằng linh hồn cô bé đã chẳng còn đây nữa.
Bà Chizuko và Miharu bắt đầu khóc. Tuy ông Shigehiko và ông Tatsurou không rơi nước mắt nhưng lại cắn môi đầy vẻ đau lòng. Wakaba bám chặt lấy mẹ, chỉ có Ikuto như không hiểu rõ mọi sự gì đang xảy ra, lơ đãng nhìn người lớn.
Mọi người lần lượt chạm vào cơ thể Mizuho. Chẳng phải để xác định con bé có thực chết não mà giống như đang chia tay lưu biệt trong tang lễ. Đầu tiên là ông Shigehiko và bà Chizuko, tiếp theo đến ông Tatsurou, tiếp nữa là Miharu và Wakaba, chạm vào mặt vào tay Mizuho và trò chuyện với con bé. Phòng cấp cứu ngập tiếng khóc.
Cuối cùng là vợ chồng Kazumasa. Anh cùng Kaoruko và Ikuto lại bên giường.
Nhìn hàng mi nhắm nghiền của Mizuho, bao kỷ niệm trồi lên trong anh. Tuy một năm này chẳng mấy lúc được gặp con nhưng Kazumasa nhận ra cuốn album của trái tim vẫn khắc ghi, tái hiện trong anh vô số hình ảnh. Bản thân anh vốn không mặn mà gì với gia đình còn như vậy. Người ở bên lũ trẻ ngày đêm như Kaoruko thì những ký ức đó còn đau đớn đến mức nào, chỉ tưởng tượng ra thôi cũng đủ thấy choáng váng rồi.
Kaoruko ghé môi lại gần má Mizuho. Và rồi, cô thầm thì nói lời nói tạm biệt đứa con yêu. “Hãy hạnh phúc trên thiên đường…” nước mắt tắc nghẹn mọi câu từ.
Kazumasa nắm lấy tay trái của Mizuho, đặt vào lòng bàn tay mình. Nhỏ bé, nhẹ bẫng, một bàn tay mềm mại. Và, rất ấm. Xúc giác cho anh thấy những mạch máu vẫn đang nhộn nhịp vận động nơi đó.
Kaoruko đặt lòng bàn tay lên đó. Bàn tay con gái nằm giữa đôi tay bố mẹ.
Ikuto rướn người, nhìn nghiêng gương mặt chị. Trong mắt thằng bé, chị nó chỉ đang ngủ thôi.
“Chị ơi”, Ikuto cất tiếng gọi nho nhỏ.
Đúng giây phút đó. Bàn tay Mizuho như giật mình động đậy trong nắm tay của Kazumasa. Chỉ là chút cảm giác thoáng qua thôi, anh thấy con bé có cử động, tuy không thể thực sự tin tưởng. Với lại, chạm vào tay anh không chỉ có mỗi bàn tay Mizuho. Trên đó còn có tay Kaoruko nữa. Có thể chỉ là tác động truyền từ cử động bàn tay cô mà thôi.
Kazumasa nhìn Kaoruko. Anh chợt thấy gương mặt ngạc nhiên của cô cũng đang nhìn mình.
Lúc nãy là gì vậy? Như thể cô muốn hỏi anh câu đó. Em có cảm giác bàn tay Mizuho đang cử động, nhưng chắc là do anh hả? Không có chuyện bàn tay Mizuho cử động đâu, đúng vậy không?
Ảo giác rồi. Kazumasa nhủ lòng. Ikuto đột ngột gọi như thế, cảm giác của anh đã bị rối loạn rồi chăng. Hay có lẽ anh đã vô thức cử động.
Mizuho đã chết rồi. Làm gì có chuyện cơ thể cử động.
“Ikuto”, Kazumasa gọi con trai. “Con nắm tay chị đi.”
Cậu con trai nhỏ lại gần anh. Anh cầm bàn tay phải của nó, đan vào tay Mizuho.
“Nói tạm biệt đi con.”
“… Tạm biệt.”
Kazumasa chuyển ánh nhìn từ Ikuto sang Kaoruko. Anh mới nhận thấy cô vẫn đang nhìn mình. Như thể cô đang muốn hỏi anh điều gì đó.
Đúng lúc ấy, cánh cửa mở ra.
“Điều phối viên ghép tạng đã tới rồi.”
Vào sau bác sĩ Shindou là một người đàn ông có gương mặt hiền hậu. Tuy tóc đã lốm đốm hoa râm nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng vững chãi.
Người đàn ông lại gần gia đình Kazumasa, rút từ trong túi ngực ra danh thiếp của mình.
“Tôi là Iwamura. Chuyện lần này, tôi rất lấy làm tiếc. Vì gia đình muốn hỏi về chuyện thẩm định hiến tạng nên tôi đến đây. Nếu còn điểm nào chưa hiểu, hãy cứ hỏi tôi.”
Kazumasa chìa tay phải ra định nhận lấy tấm danh thiếp đang giơ ra nhưng từ bên cạnh, cánh tay Kaoruko chợt giơ ra nắm lấy cổ tay anh.
Sao thế, anh muốn hỏi vậy nhưng gương mặt vợ làm anh giật mình. Đôi mắt cô mở to, vằn cả tia máu. Chắc chắn không phải là sung huyết do khóc nhiều.
“Con gái tôi,” Kaoruko nói. “Vẫn còn sống. Nó chưa chết.”
“Kaoruko…”
Cô xoay mặt về phía Kazumasa.
“Anh cũng biết mà. Mizuho vẫn sống. Chắc chắn vẫn còn sống.”
Hai người nhìn nhau. Anh thực lòng muốn đồng tình với thứ ánh sáng bừng lên trong mắt cô. Vợ chồng có thể đồng lòng nhất trí thế này, đã bao năm rồi mới lại có được.
Anh không thể lờ đi suy nghĩ quật cường đó của cô. Kẻ có thể ngăn lại ý nghĩ đó của người vợ chỉ có thể là chồng.
Kazumasa nhìn người mang tên Iwamura.
“Xin lỗi ngài, mời ngài giữ lại danh thiếp, chúng tôi từ chối hiến tạng.”
Người đàn ông biểu lộ vẻ hoang mang nhưng biểu cảm đó không lưu lại lâu. Ông thản nhiên gật đầu với vẻ chuyện này cũng thường xảy ra rồi quay sang phía bác sĩ Shindou. Bác sĩ Shindou cũng nhẹ gật đầu.
Người đàn ông tên Iwamura cứ thế im lặng rời phòng cấp cứu. Sau khi tiễn ông, bác sĩ Shindou quay sang nhìn người nhà Kazumasa. “Chúng tôi sẽ tiếp tục trị liệu.”
“Mong bác sĩ giúp đỡ cho,” Kazumasa cúi đầu.
Ikuto lại gọi, “Chị ơi, chị ơi!”
Nếu Mizuho trả lời thì đúng là kỳ tích, nhưng chuyện đó lại không xảy ra.